VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM

6

Chăm chú nhìn đôi môi ẩm ướt của anh, tim tôi đập như đánh trống.

 

Tôi không biết anh thấy thế nào, nhưng tôi thì thiếu điều thè lưỡi thở như chóa rồi.

 

“Thì ra cảm giác hôn trai đẹp là như này!” Tôi vừa lau mồ hôi trán vừa lẩm bẩm.

 

Mặt anh vẫn lạnh tanh, nghe tôi nói vậy thì hơi nhướng mày: "Cảm giác gì?"

 

"Thú vị!" Tôi hớn hở trả lời, "Tôi hôn thế nào?"

 

Bị bà đây chinh phục rồi chứ gì!

 

Mắt anh thoáng lướt qua màn hình máy tính tôi ngồi khi nãy. Hai chữ “Thất Bại” to đùng nhấp nháy trên đó là chủ thể sáng nhất cái phòng này. (Bả chơi game rồi ngủ gục nên thua đó.)

 

Lòng tôi dấy lên nghi vấn.

 

Tôi hôn tệ lắm ư?

 

Chả có lẽ.

 

Bao nhiêu kinh nghiệm nghiên cứu hằng hà sa số phim điện ảnh, phim truyền hình, rồi cả… cả... đống truyện mười tám không trừ nữa, không lý nào không có tác dụng gì chứ!

 

Anh ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên hỏi tôi: “Nụ hôn đầu?”

 

Tôi như con mèo bị dẫm phải đuôi, vừa tức vừa thẹn.

 

Làm sao mà tôi thừa nhận mình kém cỏi như vậy được!

 

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, mạnh mồm: “Không hề! Tôi yêu cả tá anh rồi! Tôi…”

 

Những lời tôi chưa kịp bịa đều bị chặn lại bằng một nụ hôn bất ngờ.

 

Rõ ràng tôi mới là ‘cửa trên’ đè anh xuống để nắm quyền chủ động nhưng bây giờ anh lợi dụng chính tư thế này để lật ngược tình cảnh.

 

Một tay anh ôm chặt đùi tôi, tay còn lại thì siết eo và ghì tôi xuống.

 

Tôi chưa kịp phản ứng gì đã bị giam trong vòng tay cường tráng của anh, hết đường phản kháng.

 

Nụ hôn này khác hẳn với nụ hôn đầu tiên.

 

Một tiếng nổ vang lên trong đầu tôi, thế giới xung quanh xoay vòng vòng, lấp lánh ngàn ánh sao.

 

Khó mà hình dung được một người lạnh lùng lại hôn cuồng nhiệt và chiếm hữu đến thế.

 

Tôi thậm chí còn quên mất phải đẩy anh ra.

 

Anh cạy mở môi và răng tôi, càn quét khoang miệng như một vị vua tuần tra lãnh địa.

 

Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, chỉ biết tôi cảm thấy không còn đủ dưỡng khí để thở, còn tim như đang chạy nước rút.

 

Cuối cùng anh cũng chịu buông ra.

 

Tôi chếnh choáng như trong cơn say, nghĩ thầm: Như này chắc cũng coi là trả thù thành công ha?

 

Va phải ánh mắt thuần khiết không chút tình cảm của anh khiến tôi thảng thốt thức tỉnh khỏi cơn say chiến thắng.

 

Trông anh có vẻ không mãn nguyện cho lắm.

 

Tôi muốn quan sát kỹ hơn, ngặt nỗi bóng tối cản trở tầm nhìn, tôi thấy không rõ biểu cảm của anh.

 

Tự dưng tôi lại thấy bất an thế này.

 

Chiếc kẹp cà vạt của anh bóng bẩy đến mức phản xạ lại ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính, làm tôi hơi chói mắt.

 

Khóe mắt cũng không khỏi liếc xuống đôi giày da cao cấp trên chân anh.

 

Tôi vô thức cúi đầu nhìn lại cái áo sơ mi rẻ tiền trên người.

 

Tôi bỗng nhận ra hai chúng tôi sống ở hai thế giới chẳng có gì giao thoa.

 

Anh không chê bai hay tỏ ra khó chịu gì nhưng tôi không nhịn được mà cảm thấy thua thiệt thay anh.

 

Mùi t.h.u.ố.c lá và mùi mì ăn liền trong tiệm net nồng nặc đến váng đầu. Hai loại mùi cùng lúc xộc thẳng lên khoang mũi, như thể chúng không chỉ bay vào từ khu máy chung bên ngoài mà còn ảm vào tường, vào ghế, thậm chí vào cả tôi.

 

Có vẻ như hành vi của tôi đã xúc phạm đến anh rồi.

 

“X… xin lỗi.” Tôi mím môi.

 

“Giải thích đi.” Ngón tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn.

 

Tôi chớp mắt. Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích vì sao tôi xin lỗi anh ư?

 

Làm thế nào để tôi nói rõ cho anh hiểu được đây...

 

Tôi cứ thế mím chặt môi. Còn chưa nghĩ ra nên trả lời ra sao thì anh đột nhiên đứng dậy.

 

"Thôi khỏi." Anh khẽ nói. 

 

Anh đẩy ghế trở lại vị trí ban đầu rồi dứt khoát vòng qua phía sau tôi, đi ra cửa.

 

"Lại bỏ đi." Tôi vừa tủi thân vừa không nỡ.

 

Anh quay đầu nhìn tôi. Hình như anh vui vẻ hơn. Ánh sáng từ khu phục vụ chung hắt vào càng làm đường nét trên khuôn mặt anh trở nên lập thể. 

 

“Ngoài nụ hôn đầu, em không tặng tôi gì nữa à?”

 

Đậu! Xanh! Rau! Má!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận