VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM
10
Tôi không muốn Bàn Tử làm phiền Tổ Tiên nhưng ngặt một nỗi bộ dạng fanboy của nó làm tôi tự hào quá thể, nên cắn môi quyết định: "Chỉ vào nhìn một xíu thôi đấy nhé."
Hôm nay thư phòng hình như lạnh hơn bình thường.
Bàn Tử tò mò quan sát bàn thờ nhưng không sờ mó linh tinh. Duyệt, 10 điểm lễ phép. Nó cúi đầu trước bài vị, nói: "Xin Tổ Tiên phù hộ cho con sớm có bạn gái."
Tôi trợn mắt nhìn nó, nhấn mạnh: "Tổ Tiên của nhà tao chứ nhà mày à."
Bàn Tử cười cười không nói gì nữa. Lát sau nó thấy cái đệm hương bồ trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: "Không phải đáng lẽ nên quỳ đệm cỏ à?"
Tôi đắc ý trả lời: "Tổ Tiên cưng tao nên tao được ngồi đệm bông đó! À mà mày đừng có đánh trống lảng, mày đỗ trường nào?"
Nó giương mắt né tránh Quách Tư: "Đại học Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh."
"Bưu chính Viễn Thông Bắc Kinh?!" Giờ tới lượt tôi kinh ngạc: "Tao tưởng mày muốn học ở một trường phía nam cơ mà?"
"Nhưng Vĩ Ba đậu Bắc Kinh, mày... cũng sắp đi Bắc Kinh." Bàn Tử càng nói giọng nó càng lí nhí. Nhiệt độ trong phòng dường như cũng lạnh hơn.
Nếu chúng tôi có thể tiếp tục học gần nhau thì càng vui chứ sao. Tôi định hỏi thêm nhưng Bàn Tử lại đổi chủ đề: "Tìm được người tình trong mộng của mày chưa?"
Tôi hơi sửng sốt khi nghe nhắc về kẻ đáng ghét đó.
Lạ là kể từ hôm ở công viên giải trí tôi chưa mơ thấy anh thêm lần nào, cũng chẳng gặp được ngoài đời nữa.
Chắc hẳn bạn đã từng gặp hay chí ít từng nghe về trường hợp tương tự như tôi.
Mơ về một người lạ, rồi gặp một người giống y như đúc ngoài đời.
Bằng một thế lực nào đó, tôi vẫn luôn tin người tôi gặp trong mơ và người ở công viên giải trí là một.