VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM
11
Được chừng nào hay chừng ấy.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi đeo ngược cặp sách ra trước người rồi đi tiếp.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng cũng đến nơi.
Tòa án.
Nghe tên là thấy ngập tràn năng lượng chính nghĩa rồi.
Ma quỷ chắc chắn sẽ không đột nhập vào được đâu nhỉ.
Tôi ngồi xuống gốc cây Hông trước lối vào tòa án.
Đêm đã khuya.
Cơn mưa ập đến như đài dự báo.
Tiếng mưa rào rào làm tôi sợ hãi nép mình dưới tán cây.
Cây Hông không sum suê lắm, những hạt mưa liên tục len lỏi qua cành lá rồi rơi xuống người tôi như nhắn nhủ: 'Chớp sắp rạch ngang trời, sấm sét cũng theo sau ngay thôi.'
Tôi ôm chặt bài vị trong lòng, cầu ngài làm cho sấm sét đừng giáng xuống.
Nhưng ngay sau đó một tia chớp loé sáng cả vòm cây.
Mấy giây sau, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên.
Tôi run cầm cập.
Tổ Tiên không còn linh nữa ư?
Tôi sực nhớ ra ngài mới chiến đấu với vị hôn phu ma của tôi.
Hay là Tổ Tiên bị thương rồi? Có nặng lắm không?
Nhưng hai tiếng sấm rền liên tiếp nhắc nhở tôi rằng tôi nên tự lo cho bản thân trước khi lo cho ai.
Mưa trải nước ướt đẫm mọi thứ xung quanh. Trời tối đen như mực, thỉnh thoảng mấy tia chớp lóe lên, chiếu những cái bóng lay động có hình dạng kỳ dị trên mặt đất.
Tôi không khỏi nhớ đến kẻ đáng ghét trong giấc mơ.
Anh sẽ lo khi tôi chơi Tháp rơi tự do, sẽ dẫn tôi phá đảo nhà ma.
Tấm lưng rộng và, rắn rỏi của anh giống như cảng tránh gió an toàn cho tôi.
Bây giờ anh đang ở đâu?
Nỗi nhớ hoang hoải này sẽ kéo dài bao lâu nữa?
Mưa càng lúc càng lạnh, nhưng lạ thay, tôi lại cảm thấy người hơi nóng.
Chắc là tôi sốt rồi.
Ai đó… làm ơn giúp tôi với…
Trước khi tôi lịm đi, một đôi giày da đen quen thuộc xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi dùng nốt chút sức lực còn lại ráng ngẩng đầu, một tán ô đen lớn đang che trên đầu tôi.
Rồi một chiếc kẹo ngọt ngào vị trái cây bị nhét vào miệng tôi.
Tôi được ôm lên, dựa nhẹ trong vòng tay anh.
Nước mắt chảy dài trên má, tôi thì thào tự nhủ:
"May quá anh ở đây rồi."
7
Tôi lại mơ thấy kẻ đáng ghét đó nữa rồi.
Anh ngồi bên mép giường, những ngón tay thon dài với các khớp xương tinh tế đặt trên cổ tay tôi, vừa ấn vừa xoa.
Tôi ngạc nhiên: "Này đồ đáng ghét, anh có biết bắt mạch thật không đấy?"
Vốn dĩ anh đang bận tìm động mạch chủ trên cổ tay, nghe vậy thì ngồi im. Đôi mắt sâu thăm thẳm lẳng lặng nhìn tôi.
Một lúc sau anh mới thu tay về, rồi nói: "Gọi tôi là Sở Lâm Nghi."
Tôi cau mày. Sao cái tên này nghe quen quá vậy!
Thấy tôi có vẻ bối rối, Sở Lâm Nghi liếc nhìn chiếc cặp sách trên mặt đất.
"Ối!"
Khổ thân Tổ Tiên nhà tôi! Đi theo tôi chịu khổ chịu nạn nằm đất thế này.
Tôi bật ra khỏi giường nhưng chân nhũn như bún khiến tôi loạng choạng ngã nhào.
Cũng may Sở Lâm Nghi nhanh tay đỡ kịp.
Tôi nói lời cảm ơn rồi vội lấy bài vị từ trong cặp sách ra.
"Tổ Tiên, con xin lỗi đã để ngài chịu thiệt thòi rồi." Tôi lẩm bẩm, dùng tay lau vệt nước đọng trên bài vị.
Bỗng dưng, ba chữ 'Sở Lâm Nghi' sơn son thiếp vàng chình ình đập vào mắt.
Tôi ngạc nhiên.
Quay đầu nhìn người phía sau, nghe thấy thanh âm của mình lắp ba lắp bắp: "A…Anh..."
Sở Lâm Nghi hơi cúi đầu liếc nhìn lá keo trên tay tôi.
Chúng tự chuyển động.
Tôi ngơ luôn rồi.
Anh...anh ấy là Tổ Tiên nhà tôi á hả!?
Chẳng trách lúc tôi đi bar anh lại có thể xuất hiện ngay ở đó!