VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM
3
2.
Ngay khi vừa về tới nhà, tôi đã lăn ra ngủ thẳng cẳng. Giây trước còn đang ríu rít cảm ơn Bàn Tử đã đưa mình về nhà, giây sau liền tiến vào trong mơ.
Vẫn là khung cảnh quán bar y như hồi tối, tôi mơ thấy mình đang loạng choạng đi lên tầng 2.
Khác cái là, người đàn ông đứng trên tầng hai lúc này khoảng 27, 28 tuổi. Anh ta mặc một bộ vest màu tối vừa người, đi một đôi giày da màu đen. Đứng đó một lúc, anh ta đột ngột quay sang, đôi mắt điềm tĩnh lẳng lặng nhìn tôi.
Tiếng giày da dẫm trên những bậc thang mà giống như dẫm trong lòng tôi vậy, tim tôi rung lên theo từng bước chân. Anh ta bước xuống một cách từ tốn rồi dừng trước mặt tôi, nhìn hỏi:
“Đến đây một mình ư?”
Giọng nói rõ là nhẹ nhàng trầm ấm, lại không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, thế mà không hiểu sao tôi bỗng thấy vô cùng chột dạ như thể tôi phạm lỗi rồi bị bắt quả tang tại trận. Tôi nuốt nước bọt một cách vô thức, lắp bắp đáp:
“Đ… đến cùng bạn.”