VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM
4
Chiếc mũi cao có thể làm cầu trượt đó hình như thực sự chỉ để trang trí, bởi vì mặc dù tôi đứng sát thế này cũng không thể cảm nhận được tý hơi thở nào từ anh ta.
Thông thường thì tôi sẽ tìm hiểu cho ra ngô ra khoai, nhưng hiện tại tâm trí tôi chỉ toàn mấy suy nghĩ như này.
[Muốn hôn à? Sắp hôn chưa? Hôn bao lâu?]
[Hôn đi chờ chi! Chị đây nôn quá trời nôn rồi nè!]
Tôi ráng bắt chước mấy cảnh trong phim thần tượng, hàng mi rung động xấu hổ khép lại, lặng yên chờ anh đẹp trai hôn.
Bàn tay ôm eo tôi đang yên đang lành tự nhiên rụt về như chạm phải bỏng. Bầu không khí mập mờ vỡ vụn.
Eo lành lạnh. Tôi mở mắt ra.
Người đàn ông đã lùi lại một bước từ bao giờ. Anh ta lịch thiệp giữ khoảng cách, nheo mắt nhìn tôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Tôi: "..."
Trời đất quỷ thần ơi!
Còn có thể xấu hổ hơn nữa không!
Ngón chân tôi sắp đào được lâu đài dưới đất luôn rồi.
"Tôi..." Tôi cảm thấy vẫn còn có thể ngụy biện, à không, thanh minh cho bản thân, cứu vớt hình tượng lại một chút.
Nhưng người đàn ông nhìn xoáy vào tôi một cái rồi quay lưng đi thẳng. Sau đó,...
Tôi tỉnh luôn.
Má, bực thật chứ!
Sao trời ban cho anh ta nhan sắc mà không đưa kèm hướng dẫn sử dụng vậy?
Trần đời sao lại có người đáng ghét như vậy nhỉ?
Bà đây không xinh đẹp, hay không dễ thương, hay là không quyến rũ?
Đê mờ nhà anh!!!
Tôi đùng đùng rời giường quyết tâm đi tìm Tổ Tiên để hỏi cho ra lẽ.
Khi đi qua phòng khách, mẹ kéo tôi lại ngắm một lúc lâu rồi hỏi:
"Kiểu Kiểu, con đã bao giờ nghĩ đến chuyện lấy chồng sớm chưa?"
Tôi: "?"
Con mới mười tuổi lần thứ tám thôi mà mẹ!
Chắc mẹ tôi cũng tự thấy quá đáng nên cười trừ: "Mẹ thắc mắc xíu thôi. Nếu mà người ta lớn hơn mẹ chút chút thì con có ưng không..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-hon-phu-den-tu-coi-am/4.html.]
Tôi cảnh giác nhìn mẹ: "Cụ thể chút chút là bao nhiêu?"
Mẹ run rẩy giơ hai ngón tay lên.
"20?!"
Tôi sửng cồ lên: "Bố phá sản rồi hả mẹ? Nên mới cần con gả cho một lão già như thế?"
Mẹ tôi nhanh như chớp bịt miệng tôi lại, quay đầu ra nói với không khí: "Trẻ con nói linh tinh, nói linh tinh ý mà. Không già, không già tý nào đâu!"
Tôi chợt nhớ ra Tổ Tiên trong nhà, mặt trắng bệch vơ vội một chiếc kẹo rồi lao vào thư phòng. Tấm bài vị vẫn được đặt ngay ngắn ở đó.
Vừa quỳ xuống đệm hương bồ, tôi vừa thanh minh: "Tổ Tiên, ngài đừng hiểu lầm. Con không có nói ngài, ngài không già xíu nào."
Nói rồi tôi lấy chiếc kẹo lúc nãy trong túi ra.
Trước khi dâng kẹo lên, tôi cúi xuống nhìn một chút.
Vị c.ứ.c c.h.ó.a
"..."
Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi đành đặt viên kẹo lên bàn thờ, cố gắng viện cớ: “Đặc sản vùng Tứ Xuyên…Con đặc biệt, đặc biệt mang đến cho ngài nếm thử.”
Đề phòng Tổ Tiên không chấp nhận lời xin lỗi, tôi còn cố tình nắm chặt lá keo trong lòng bàn tay. Thế thì chúng nó không thể nào lắc ngang được.
Hehe, chuyện bắt nạt Tổ Tiên là tôi giỏi nhất rồi đó nha.
Tổ Tiên chắc cũng nguôi giận rồi nên tôi quyết định không quỳ nữa, vừa nhăn nhó vừa đổi sang ngồi sải lai trên đệm hương bồ: "Tổ Tiên~"
Tôi không giữ chặt hai lá keo nữa mà chỉ cầm hờ chúng như thói quen, sau đó bĩu môi thay đổi sắc mặt, nói: “Trong mơ có người bắt nạt con!”
Tôi đơn giản mô tả lại hình dạng tên đáng ghét trong mơ rồi gắt lên: "... Tóm lại là, anh ta trông rất quê mùa. Ngài phải giúp con báo mối thù này."
Nói xong, tôi nhìn chằm chằm vào hai lá keo, ánh mắt bừng bừng lửa giận.
Mảnh gỗ hình lưỡi liềm rung lên, d.a.o động nhẹ nhàng từ trái qua phải.
KHÔNG.
Tôi xịt keo cứng ngắc.
Tổ Tiên chưa bao giờ từ chối yêu cầu của tôi, nhất là khi tôi bị bắt nạt!
Nhưng bố mẹ tôi đã dặn dò từ khi tôi còn nhỏ rằng chớ có trái lời Tổ Tiên.
Tôi l.i.ế.m môi, tự tin nói: "Thế thì, con cố gắng mơ thấy anh ta lần nữa rồi bắt nạt lại có được không?"
Hai lá keo đứng im thật lâu, cuối cùng chúng từ từ lắc lư theo chiều dọc.
ĐƯỢC.