VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM

2

Nói đến lại nhớ ra kết quả xem bói tối hôm qua, tôi đau lòng nhiều chút: "Tổ Tiên nhà tao cũng không thần kỳ lắm đâu chúng mày. Phù hộ cũng có giới hạn thôi. Ví dụ như tối qua tao hỏi, liệu tao có duyên với Thanh Hoa không, thì ngài phán...」

 

Bàn Tử nhìn tôi chằm chằm, hồi hộp nghe như nuốt từng lời: “Sao, ngài bảo thế nào?”

 

Tôi lắc đầu thở hắt ra.

 

Nó sượng trân, vỗ vai an ủi: “Thôi, không sao…”

 

Tôi gào to: “Ngài bảo tao chỉ có thể học Bắc Đại thôi uhuhu !!”

 

Bàn Tử lập tức đẩy tôi ra: “Biến! Đồ học sinh giỏi chít tịt!”

 

Aigu, tôi buồn thật mà. Ai thấu nỗi đau này~

 

Tôi tịch thu tài liệu của chúng nó, rồi gọi phục vụ qua order đồ. Anh bồi bàn nhìn chúng tôi một lượt rồi hỏi: “Các em uống gì? Bắc Băng Dương, Lý Dao, Kiện Lực Bảo?” (tên các loại nước ngọt)

 

Tôi nhìn anh ta, nói giọng kiên quyết: “Bọn em uống rượu ạ.”

 

Bàn Tử hốt hoảng sáp lại: “Rượu á? Tổ Tiên nhà mày có cho không?”

 

Nói xong, nó đem kể lại lịch sử đen tối của tôi cho Vĩ Ba, sinh động như mới xảy ra ngày hôm qua.

 

Từ nhỏ tôi đã biết quy luật sinh tồn, gặp cái gì không chắc thì về hỏi Tổ Tiên. Năm đó tôi lên bảy, vừa vào lớp một. Mới nhập học mấy ngày nào ngờ đã được một bạn nam trong lớp gửi thư tình. Tôi phân vân lắm vì bạn đó trông cũng khá xinh trai nhưng không phải gu tôi. Hình mẫu lý tưởng của tôi lúc đó là dịu dàng ấm áp đồ đó. Thế là tôi cầm bức thư về hỏi Tổ Tiên.

 

Kết quả bức thư tình kia hóa thành bột mịn trong tích tắc.

 

Tổ Tiên giận rồi.

 

Tôi sợ đến khóc òa lên: “Uhuhu, Tổ Tiên đừng giận mà, con không nhận lời là được chứ gì!”

 

Hai lá keo rung rinh một hồi.

 

Tôi sụt sùi: “Nhưng cậu ta đẹp trai lắm. Làm bạn gái không được nhưng ôm chắc vẫn được chứ ạ?”

 

Hai mảnh gỗ hình bán nguyệt lập tức lắc lư theo chiều ngang.

 

“Thơm được không ạ?”

 

Hai lá keo tiếp tục lắc lư qua trái qua phải.

 

“Vậy nắm tay thì sao ạ?”

 

Lá keo lắc lư nhanh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận