VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM

2

Nói đến lại nhớ ra kết quả xem bói tối hôm qua, tôi đau lòng nhiều chút: "Tổ Tiên nhà tao cũng không thần kỳ lắm đâu chúng mày. Phù hộ cũng có giới hạn thôi. Ví dụ như tối qua tao hỏi, liệu tao có duyên với Thanh Hoa không, thì ngài phán...」

 

Bàn Tử nhìn tôi chằm chằm, hồi hộp nghe như nuốt từng lời: “Sao, ngài bảo thế nào?”

 

Tôi lắc đầu thở hắt ra.

 

Nó sượng trân, vỗ vai an ủi: “Thôi, không sao…”

 

Tôi gào to: “Ngài bảo tao chỉ có thể học Bắc Đại thôi uhuhu !!”

 

Bàn Tử lập tức đẩy tôi ra: “Biến! Đồ học sinh giỏi chít tịt!”

 

Aigu, tôi buồn thật mà. Ai thấu nỗi đau này~

 

Tôi tịch thu tài liệu của chúng nó, rồi gọi phục vụ qua order đồ. Anh bồi bàn nhìn chúng tôi một lượt rồi hỏi: “Các em uống gì? Bắc Băng Dương, Lý Dao, Kiện Lực Bảo?” (tên các loại nước ngọt)

 

Tôi nhìn anh ta, nói giọng kiên quyết: “Bọn em uống rượu ạ.”

 

Bàn Tử hốt hoảng sáp lại: “Rượu á? Tổ Tiên nhà mày có cho không?”

 

Nói xong, nó đem kể lại lịch sử đen tối của tôi cho Vĩ Ba, sinh động như mới xảy ra ngày hôm qua.

 

Từ nhỏ tôi đã biết quy luật sinh tồn, gặp cái gì không chắc thì về hỏi Tổ Tiên. Năm đó tôi lên bảy, vừa vào lớp một. Mới nhập học mấy ngày nào ngờ đã được một bạn nam trong lớp gửi thư tình. Tôi phân vân lắm vì bạn đó trông cũng khá xinh trai nhưng không phải gu tôi. Hình mẫu lý tưởng của tôi lúc đó là dịu dàng ấm áp đồ đó. Thế là tôi cầm bức thư về hỏi Tổ Tiên.

 

Kết quả bức thư tình kia hóa thành bột mịn trong tích tắc.

 

Tổ Tiên giận rồi.

 

Tôi sợ đến khóc òa lên: “Uhuhu, Tổ Tiên đừng giận mà, con không nhận lời là được chứ gì!”

 

Hai lá keo rung rinh một hồi.

 

Tôi sụt sùi: “Nhưng cậu ta đẹp trai lắm. Làm bạn gái không được nhưng ôm chắc vẫn được chứ ạ?”

 

Hai mảnh gỗ hình bán nguyệt lập tức lắc lư theo chiều ngang.

 

“Thơm được không ạ?”

 

Hai lá keo tiếp tục lắc lư qua trái qua phải.

 

“Vậy nắm tay thì sao ạ?”

 

Lá keo lắc lư nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-hon-phu-den-tu-coi-am/2.html.]

 

Khi đó tôi có chút éc à, không hiểu gì. Cuối cùng phải để mẹ tôi đứng ra giải thích tôi mới hiểu đúng ý của Tổ Tiên.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

“Mình là con gái, đừng để người ta tùy tiện đụng chạm vào cơ thể. Kiểu Kiểu, con vẫn còn nhỏ, Tổ Tiên khuyên con nên chú tâm học hành.”

*Kiểu trong kiểu nguyêt: trăng sáng

 

Thời gian qua, tôi vẫn luôn tuân thủ lời khuyên. Cho nên khi cả lớp chơi trò Năm xu Một đồng trong tiết thể dục, tôi đã vật Bàn Tử qua vai khi nó lao đến ôm tôi để lập thành một nhóm.

(trò chơi dân gian Năm xu Một đồng: Con trai cầm 1 đồng, con gái cầm 5 xu. Quản trò đọc một số tiền xong thì mọi người cần ghép nhóm nhanh nhất để tạo ra số tiền tương ứng.)

 

Sau đó tôi bị cả lớp cười đến thối mũi.

 

Tôi mài răng trèo trẹo: “Bàn Tử, chuyện từ đời nào rồi mà mày cứ phải lôi ra nói mãi thế nhở! Bây giờ tao đã thành niên rồi! Có thể yêu đương, cũng có thể uống rượu được rồi!”

 

Tôi mở menu đồ có cồn, kiên quyết chỉ vào ảnh một chiếc chai thủy tinh màu đỏ: “Anh phục vụ, lên rượu đoạt mạng Wusu cho em! Một …”

 

Bồi bàn nhanh nhảu: “Một tá hả?” 

 

Tôi: “Một chai!”

 

Nụ cười công nghiệp của anh nhân viên tắt ngóm, nhưng anh ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt: “Các em còn muốn gì nữa không?”

 

Tôi xòe ba ngón tay, tràn đầy khí phách nói:

 

“Thêm 3 cái ly nữa ạ!”

 

Say quá trời say rồi. Bảo sao Wusu còn được gọi là rượu đoạt mạng. Tôi liêu xiêu leo cầu thang lên tầng 2 để vào nhà vệ sinh, bỗng đâu một ông chú trung niên xuất hiện chắn ngang lối đi. Người ông ta nồng nặc mùi rượu:

 

“Cô bé đi bar một mình à?”

 

Đầu tôi đang lơ mơ quay cuồng nên mất một lúc tôi mới nghĩ ra câu trả lời: “Thế chú không có bạn hay gì?”

 

Ông ta vừa tiến lại gần vừa cười rất đáng khinh: “Chú đang muốn kết bạn với cháu nè.”

 

Mồm thì nói thế nhưng tay đã đưa lên định sờ soạng mặt tôi rồi. Một thời gian dài luôn tránh tiếp xúc cơ thể với người khác giới nên tôi né tay hắn như một phản xạ có điều kiện. Nhưng cầu thang thì hẹp, tôi thì đang say, đứng không vững. Bàn tay bỉ ổi của hắn sắp chạm vào tôi tới nơi rồi.

 

Bất thình lình, tôi cảm nhận được hai lá keo tôi mang theo đang rung lên. Còn chưa kịp kiểm tra thì ông chú kia bỗng bước hụt một cái, sau đó ngã lăn lông lốc xuống cầu thang rồi đập đầu vào góc tường. 

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tiếng động không nhỏ này.

 

Một vị khách nhận ra hắn ta nên đứng phắt dậy, lửa giận ngập đầu: "Lão Lý? Đờ mờ mày đây rồi! Tiền mày nợ tao bao giờ mày trả?!"

 

Tôi mím môi, chợt nhớ ra thời hạn mà Tổ Tiên đáp ứng chống lưng cho tôi là hai ngày. Tính đến bây giờ, tôi vẫn còn 3 tiếng được bảo hộ nữa.

 

Quá là uy tín luôn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận