VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM

7

Mắt tôi ầng ậng nước. Tôi vừa cúi người lạy nước mắt đã tràn mi, rơi xuống đất.

 

"Tổ Tiên..."

 

Hai lá keo không di chuyển gì.

 

Mãi một lúc lâu sau, chúng mới chầm chậm đung đưa theo chiều dọc.

 

Đồng ý rồi!

 

Tôi giơ tay quệt nước mắt, cười rộ lên.

 

"Cảm ơn Tổ Tiên, Tổ Tiên muôn năm!" Tôi lạy thêm lần hai, khen từ tận đáy lòng: "Chỉ có Tổ Tiên là tốt với Kiểu Kiểu nhất thôi, con cũng yêu ngài nhất nhà!"

 

Bình thường tôi mà nói vậy lá keo sẽ phản ứng lại ngay, nhưng hôm nay chúng chỉ nằm im.

Bạn cần đăng nhập để bình luận