VỊ HÔN PHU ĐẾN TỪ CÕI ÂM
8
5
Tôi tiến lên để nhìn rõ mặt anh ta hơn, nhưng vừa bước được một bước không biết có ma xui quỷ khiến dẫm trúng phải chốt điều khiển nào không mà một mô hình ma trắng toát thình lình hiện lên lướt ngang qua người.
"Áaaaaa! Cứu mạng!!!"
Con ma được tạo ra từ loại vải mềm nhũn và trơn trượt, trên đó còn vấy đầy những vệt m.á.u loang lổ. Từ lúc bị nó chạm vào, linh hồn tôi siêu thoát mất một nửa.
Giờ tôi cũng chả còn tâm trí nào để care người đó trông ra làm sao nữa, chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi níu chặt lấy áo anh ta từ đằng sau. Vừa chôn mặt vào lưng anh ta như đà điểu tôi vừa la làng.
Tấm lưng rộng rãi và vững chãi có thể chắn hết luôn giùm tôi khung cảnh đáng sợ trước mặt.
Bàn tay đang buông thõng bên đùi của anh vươn về phía sau, chạm vào cổ tay tôi.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nghĩ rằng anh định kéo tôi ra không cho dựa nữa nên tôi hoảng quá gào lên: "Anh Lôi Phong! Cho em đi cùng đi mà!"
(Lôi Phong là một chiến sỹ Giải Phóng Quân, được hình tượng hoá thành công dân kiểu mẫu vị tha, khiêm tốn, không ngại ngần giúp đỡ mọi người.)
Bàn tay đang chạm vào cổ tay tôi hơi chững lại rồi tiếp tục di chuyển.
Tôi nín thở dõi theo.
Anh ấy vòng tay ra sau lưng tôi thành tư thế bảo hộ nhưng giữ khoảng cách 5cm không chạm vào người tôi.
Anh rất cao, cơ bắp săn chắc lồ lộ dưới lớp quần áo. Vòng tay anh mang lại cảm giác an toàn level max, đủ gần để bảo vệ tôi và cũng đủ xa để giữ phép lịch sự.
Cuối cùng tôi cũng yên tâm thở phào nhẹ nhõm được một chút.
Anh ấy rất điềm tĩnh, dù có đang ở trong nhà ma ngập tràn nguy cơ cũng có thể phán đoán đúng đường một cách nhanh chóng.
Thậm chí tôi còn chẳng cần mở mắt ra mà cứ thế bám áo anh là đã có thể vượt qua hết vòng này đến vòng khác.
Nhịp tim của tôi vừa chậm lại được một xíu không biết lại tăng lên từ bao giờ.
Anh ấy ngầu quá trời.
Muốn xem anh ấy trông thế nào.
Kết quả vừa hé mắt ra chưa kịp xem gì tôi đã bị NPC treo cổ đi ngang qua doạ cho hết hồn: "Ui trời ơi!"
Anh hơi khựng lại rồi dùng bàn tay vẫn để vòng sau lưng tôi khe khẽ vỗ về:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/vi-hon-phu-den-tu-coi-am/8.html.]
"Nhắm mắt lại."
Như anh đang dỗ trẻ con vậy.
Khi tôi ngượng ngùng gật đầu, mấy sợi tóc mái trên trán tôi cọ vào vải áo trên lưng anh và dính luôn ở đó quyến luyến không muốn xa rời.
(Chị bé ơi do tĩnh điện thôi :))))
Tôi muốn cảm ơn anh ấy.
Vì vậy tôi nghe lời anh nhắm mắt lại rồi hỏi: "Anh có thích kẹo bông gòn không?"
Nước đi này của tôi có vẻ anh không lường trước được nên đơ ra một lúc mới hỏi ngược lại: "Em muốn tặng tôi à?"
Có một loại xấu hổ gọi là bị nói trúng tim đen, tôi lắp bắp viện cớ: "Kẹo bông gòn ở công viên giải trí này nổi tiếng lắm á. Bàn Tử bạn tôi cực kỳ thích ăn nó."
Anh không đáp lời nữa, cứ thế đều đều đi tiếp đến lối ra.
Thứ âm nhạc quái đản rợn người trong nhà ma nhỏ dần.
Tôi phát hiện mình đã phá đảo xong chiếc game này thì khá phấn khích, thần kinh cuối cùng cũng không căng như dây đàn nữa.
Tôi thả áo anh ra và mở mắt, nhưng khi mắt tôi thích ứng được với ánh sáng ngoài trời thì anh đã đi mất từ bao giờ.
Mùi gỗ đàn hương thoang thoảng đâu đây.
Tôi hít trái hít phải, mãi mới nhận ra mùi toả ra từ lòng bàn tay mình.
Hoá ra là mùi trên áo anh, trong nhà ma tôi căng thẳng quá nên không chú ý.
Tự dưng tôi nhớ đến khuôn mặt của kẻ đáng ghét trong giấc mơ.
Hắn cũng có mùi gỗ đàn hương.
Nước hoa mùi này đang hot trend à?
Có lẽ nào…
Chưa kịp để tôi nghĩ gì thêm, Bàn Tử chạy tới từ lối ra: "Uầy! Mày ra nhanh hơn tao cơ à!"