Tháng Mười Một, Tống lão gia bỗng cho gọi ta đến chính sảnh.
Vừa bước vào, ta đã thấy bà mẫu, Tống Minh An đều có mặt, bên cạnh còn có hai đứa trẻ xa lạ.
Sắc mặt Tống Minh An vô cùng khó coi, dường như không cam lòng, nhưng lại bất lực.
Sau một hồi chào hỏi.
"Dịch Đồng, lại đây gặp hai đứa trẻ này." Tống lão gia mỉm cười nói.
Trong Tống gia, công công là người đối xử với ta hòa nhã nhất, cũng là kẻ thâm sâu nhất.
Ông ta không thường ở nhà, ta cũng ít có cơ hội tiếp xúc.
Ta nghi hoặc bước tới.
Hai đứa trẻ nhìn ta, một trai một gái, trông chừng ba bốn tuổi.
"Đây là hai đứa nhỏ mà đại cô nương để lại. Cả nhà nó đều không còn, chỉ còn lại hai đứa trẻ này. Sau này chúng sẽ là người Tống gia."
Tống lão gia hòa nhã nói.
Ta nghe xong, cảm thấy có gì đó không đúng.
Con của đại cô nương, dù thế nào cũng không thể trở thành người Tống gia được!
Tống lão gia tiếp tục nói:
"Con và thế tử thu nhận chúng, sau này cứ coi như con ruột mà nuôi dưỡng."
Ta sững sờ.
Ông ta muốn ta nhận nuôi chúng ư?
Ta mới gả vào Tống gia được mấy tháng, đã phải nhận nuôi con của người khác?
Lúc này, ta mới hiểu vì sao sắc mặt Tống Minh An lại khó coi như vậy.
Một người trẻ tuổi vừa mới thành thân, đã phải nuôi con hộ người khác, ai lại muốn chứ?
Huống hồ, Tống Minh An vốn không phải con ruột của Tống phu nhân, còn hai đứa nhỏ này lại là ngoại tôn của bà ta.
Tương lai, thế tử vị sẽ truyền cho ai, vẫn chưa thể nói trước.
Ta vốn định từ chối, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, quay sang nhìn Tống Minh An:O Mai Dao muoi
"Phu quân?"
Tống Minh An mấp máy môi hồi lâu, cuối cùng nói:
"Chuyện này nghe theo ý phụ thân."
Ta: "......"
Đúng là đồ vô dụng!
Muốn từ chối mà cũng không dám nói.
Ta lạnh lùng hừ một tiếng trong lòng.
Với bất cứ một vị thiếu phu nhân trẻ tuổi nào, khi bản thân còn chưa có con mà đã bị ép phải nhận nuôi hai đứa nhỏ, đó là một sự sỉ nhục nghiêm trọng.
Nhưng, người Tống gia căn bản không quan tâm đến ý kiến của ta.
Hôm nay họ chỉ đơn thuần thông báo cho ta, chứ không phải hỏi ý kiến.
"Không muốn?"
Tống lão gia vẫn giữ nụ cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo.
Ta hít sâu một hơi, nói:
"Phu quân không có ý kiến, tức phụ như con đương nhiên cũng không có ý kiến."
Thế là, ta và Tống Minh An nhận nuôi hai đứa trẻ.
Vừa bước ra khỏi viện, Tống Minh An đã sải bước tới, vừa tới nơi liền mắng thẳng vào mặt ta:
"Thẩm Dịch Đồng, ngươi đúng là ngu xuẩn như lợn!"
Ta nhíu mày:
"Thế tử gia, ý ngài là gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-7.html.]
Tống Minh An tức giận quát:
"Bọn họ bảo ngươi nhận nuôi con, ngươi lại nhẹ nhàng đồng ý luôn? Trước đây không phải ngươi rất biết gây chuyện sao? Sao lần này lại không gây nữa?"
Lửa giận trong ta bùng lên:
"Không phải chính ngài cũng đã đồng ý sao?"
Tống Minh An trừng mắt nhìn ta:
"Trong tình huống đó, ta có thể không đồng ý được à? Nếu ngươi thông minh hơn một chút, thì phải hiểu rõ tình hình. Vậy mà lại đồng ý ngay như thế, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm!"
Hắn nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
"Nếu để Vũ Như biết chuyện này, không biết sẽ thế nào nữa......"
Nói rồi, hắn không buồn nhìn ta thêm một lần, lập tức sải bước rời đi.O mai d.a.o muoi
Nhìn theo bóng lưng hắn, ta siết chặt nắm tay.
Tống! Minh! An!
9
Ta quay đầu đi tìm bà mẫu, chần chừ nói:
"Mẫu thân, chuyện hai đứa trẻ có thể hoãn lại một chút không?"
Bà mẫu lập tức sa sầm mặt:
"Tại sao?"
Ta nói:
"Phu quân dường như không tình nguyện."
Bà mẫu đột nhiên giận dữ, ném mạnh chén trà xuống đất, quát:
"Là nó không tình nguyện, hay là ngươi không tình nguyện?"
Ta đáp:
"Tức phụ đương nhiên là nguyện ý. Nhưng vừa rồi phu quân ra khỏi cửa liền trách mắng tức phụ vì không từ chối nhận nuôi ngay tại chỗ. Nghĩ rằng chàng ấy không muốn."
"Cút ra ngoài!"
Bà mẫu tức giận đến mức gầm lên.
Ta lấy tay che mặt rời khỏi phòng, vừa ra ngoài liền cười lạnh.
Tống Minh An muốn lợi dụng ta để từ chối chuyện này ư?
Mơ đi!
Không để ta sống dễ chịu, ta cũng sẽ không để hắn yên thân.
Quả nhiên, tối hôm đó Tống Minh An vừa về nhà liền bị bà mẫu gọi qua, mắng cho một trận tơi bời.
Bị mắng xong, hắn chạy đến viện của ta.
Ta đã sớm đoán được hắn sẽ đến gây chuyện, liền dặn Hương Liên khóa chặt cửa lại.
"Thẩm Dịch Đồng, ngươi giỏi lắm!"
Hắn đứng bên ngoài tức giận nhảy dựng lên, la hét một hồi lâu mà không có cách nào vào được, cuối cùng đành bỏ đi.O mai d.a.o muoi
Hương Liên biết chuyện, tức giận đến mức đ.ấ.m n.g.ự.c:
"Tống gia thật quá đáng! Sao có thể đối xử với tiểu thư như vậy?"
"Không sao cả."
Ta cười nhạt.
"Họ muốn ta nuôi con? Được thôi, ta sẽ nuôi."
Ta đã nghĩ thông suốt, không còn giận dữ nữa.
Dù sao, ta cũng đã quyết định sẽ không viên phòng với Tống Minh An, không sinh con cho hắn.
Hai đứa trẻ ba bốn tuổi, họ bảo ta chăm, thì ta cứ chăm thôi.
Ta bắt đầu chăm sóc chúng, từ ăn mặc đến sinh hoạt, tất cả đều dùng những thứ tốt nhất.