Ngay lập tức, một đám đông đổ xô đến.
Nhân lúc đó, Hương Liên lẻn đi.
“Tần tiểu thư rơi xuống hồ ư?”
Nghe nói thiên kim nhà họ Tần gặp nạn, rất nhiều người nhảy xuống hồ cứu giúp, bờ hồ nhanh chóng tụ tập đông nghịt người.
Đến khi vớt lên được, bọn họ mới phát hiện ra người được cứu chỉ là nha hoàn của nàng ta.
“Thế còn Tần tiểu thư? Nàng ấy vẫn còn dưới hồ sao?” Có người thắc mắc.
Nha hoàn mặt cắt không còn giọt m.á.u, run rẩy không dám đáp lời.O mai sao muoi
Giữa đám đông, ta cất giọng: “Hình như ta vừa thấy Tần tiểu thư ở trên thuyền cùng một nam nhân.”
“Gì cơ? Tần tiểu thư ở trên thuyền cùng một nam nhân ư?”
“Người rơi xuống nước lại chính là nha hoàn thân cận của nàng ta, vậy tức là Tần tiểu thư thực sự có mặt ở gần đây! Chẳng lẽ thật sự đang ở trên thuyền cùng một nam nhân để hẹn hò?”
Nha hoàn mấp máy môi, nhưng không thốt nổi một chữ.
Đám đông bắt đầu xôn xao bàn tán.
Ta và Hương Liên thấy kế hoạch đã thành, lặng lẽ rời đi.
Nhưng người kéo đến mỗi lúc một đông, ta và Hương Liên lại bị dòng người xô đẩy, không thể nhanh chóng thoát ra ngoài.
Càng ở lại lâu, khả năng bị Tống Minh An phát hiện càng cao.
Ta bị chen lấn đến lảo đảo, may mà có một bàn tay kịp thời vươn ra, kéo ta ra khỏi đám đông.
Vừa ra được ngoài, ta vội vàng cúi đầu nói: “Đa tạ.”
“Thẩm tiểu thư.”
Ta giật mình ngẩng lên, đồng tử co rút.
Người trước mặt… Là Ninh vương Mộ Dung Khánh!
Hắn đã trở về!
Ta căng thẳng nhìn xung quanh: “Ngài không sợ…”
Mộ Dung Khánh trấn an: “Yên tâm, phụ hoàng đã biết sự thật, cho phép ta hồi kinh.”
Thì ra là vậy.
Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm: “Đáng tiếc, ta trở về quá muộn. Mới hai tháng mà Thẩm tiểu thư đã trở thành thê tử của kẻ khác.”
Ta sững người, hắn… có ý gì?
Còn nữa, mọi chuyện ta và Hương Liên vừa làm, hắn có nhìn thấy hay không?
“Đi thôi, Thẩm tiểu thư.”
Hắn vẫn gọi ta là "Thẩm tiểu thư".
Ta có chút mơ màng, để mặc hắn đưa ta về Tống phủ.
Hôm đó, chuyện Tần Vũ Như và Tống Minh An tư tình trên thuyền bị lan truyền khắp kinh thành.
Ta ở Tống phủ rất lâu sau, Tống Minh An mới chật vật quay về từ bên ngoài, sắc mặt tràn đầy lo âu.O mai d.a.o muoi
Ta cố ý chờ sẵn ở sân viện, giả vờ như không biết gì, bước lên nghênh đón: “Phu quân.”
Tống Minh An khó chịu, đẩy ta một cái: “Cút ngay!”
Hắn thậm chí chẳng buồn nói với ta một câu, vội vã chạy thẳng đến chính viện.
Khóe môi ta nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn ở ngoài lêu lổng với nữ nhân khác, vậy mà trở về lại đối xử với ta như thế này…
Ha!
Chẳng bao lâu sau, chuyện giữa Tống Minh An và Tần Vũ Như cũng truyền đến tai người trong phủ.
Khi nghe được tin tức, ta vờ như choáng váng, hoảng hốt lao đến chính viện chất vấn: “Thế tử gia, chuyện giữa chàng và Tần tiểu thư là thế nào?”
Tống Minh An đang nói chuyện với bà mẫu, nghe thấy tiếng ta thì lập tức im bặt.
“Vào cửa cũng không biết báo trước một tiếng, không có quy củ!” Bà ta lạnh lùng quát.
Ta rưng rưng nước mắt: “Bên ngoài đồn ầm lên rồi, nói phu quân và Tần tiểu thư tư tình trên thuyền, bị bao nhiêu người bắt gặp… Phu quân, có thật không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-5.html.]
Sắc mặt Tống Minh An đen lại, giọng điệu khó chịu: “Liên quan gì đến ngươi?”
… Liên quan gì đến ta?
Ta trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Phu quân?”
Tống Minh An hừ lạnh, không hề có lấy một chút áy náy hay giải thích, cứ như thể ta chỉ là một người chẳng đáng bận tâm.
Bà mẫu liếc hắn một cái, rồi nhìn ta chằm chằm, cau mày nói: “Còn không phải do ngươi gây ra sao? Là ngươi tự đẩy phu quân mình ra xa, mới dẫn đến họa hôm nay. Nếu ngươi biết điều hơn, sao lại rơi vào tình cảnh này?”
Chỉ một câu, liền đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu ta.
Như thể vì ta không quản phu quân cho tốt, không hầu hạ hắn chu đáo, nên mới khiến hắn dan díu với nữ nhân khác, làm mất mặt Tống phủ.
Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy vô cùng ghê tởm. Trong đầu bỗng nảy sinh một suy nghĩ điên cuồng.
Chưa đủ!
Sự trả thù ngày hôm nay vẫn chưa đủ!
Tống Minh An dám tư tình với nữ nhân khác, người nhà họ Tống dám chà đạp ta đến mức này, vậy ta cũng nên cho hắn đội nón xanh mới gọi là báo thù thực sự!
Nhìn ánh mắt trách móc của Tống Minh An và bà mẫu, lửa giận trong lòng ta ngày càng lớn, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét điềm tĩnh.
Những năm tháng quan sát sắc mặt người khác ở phủ Hầu đã giúp ta luyện được một bộ dạng ngoài cười nhưng trong không cười vô cùng thuần thục.O mai d.a.o muoi
“Mẫu thân nói phải…” Ta vừa khóc vừa nức nở: “Là lỗi của tức phụ.”
Nói xong, ta liền òa khóc bỏ chạy, về đến viện thì lập tức "bệnh nặng".
Ta tô điểm cho khuôn mặt mình một lớp trang điểm bệnh hoạn đến mức dọa người, rồi bảo Hương Liên làm ầm lên đi mời đại phu.
Tống Minh An, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!
Ta thầm thề, nhất định bắt bọn họ phải trả giá!
7
Hương Liên vừa la hét om sòm vừa đi mời đại phu, chuyện ta vì tức giận mà ngã bệnh, sau khi chuyện của Tống Minh An và Tần Vũ Như bị vạch trần thì cũng truyền ra ngoài.
Mọi người đều thích thú bàn tán về loại chuyện bát quái này.
Ta trang điểm rất kỹ, mà y học cổ truyền chú trọng vọng, văn, vấn, thiết, quan sát sắc mặt là điều cần thiết. Dù mạch tượng của ta bình hòa, nhưng các đại phu vẫn cho rằng ta bệnh nặng.
Nhà họ Tống vốn dĩ xem thường ta, nhưng miệng đời đáng sợ, quá nhiều người chú ý đến chuyện này, bọn họ không dám sơ suất nữa, nên đem nhân sâm tới cho ta, ngay cả cơm canh cũng đổi thành những món ăn vừa ngon mắt vừa thơm ngon bổ dưỡng.
Dù gì cũng phải làm ra vẻ một chút.
Lấy lý do bệnh nặng, ta đóng cửa không tiếp khách, ai đến cũng không gặp.
Mưa gió hai ngày, có khách đến thăm, còn mang quà đến cho ta.
“Khách ư? Muốn gặp ta?” Ta có chút ngạc nhiên.
“Đúng vậy.” Hương Liên đáp, “Là Trương cô nương, bằng hữu của người. Nghe nói người bị bệnh, nàng ấy cố ý sai người mang quà đến.”
Trương cô nương? Trương cô nương nào?
Ta thắc mắc.
Hương Liên nói: “Lúc trước ở Phật tự, nếu không có người thu lưu Trương Ngọc Kiều cô nương một đêm, chỉ e nàng ấy đã sợ hãi đến không chịu nổi... Nàng ấy luôn ghi nhớ ân tình này, nên đặc biệt mang quà đến tặng. Đúng là một người biết ân báo đáp!”O mai d.a.o muoi
Ta lập tức bừng tỉnh.
Trương cô nương gì chứ, đó là Ninh Vương!
Vốn dĩ không muốn ra ngoài, nhưng suy nghĩ một chút, ta lại dặm thêm một lớp phấn trắng trên mặt, rồi để Hương Liên dìu ra ngoài gặp khách.
Trong hoa sảnh đứng một ma ma ăn mặc hoa lệ, vừa thấy ta liền phúc thân hành lễ: “Thẩm tiểu thư.”
Tống Minh An và bà mẫu đứng bên cạnh, sắc mặt không vui.
Dạo gần đây nhà họ Tống đang ở đầu sóng ngọn gió, nhiều người tránh né không dám đến cửa.
Hôm nay có khách tới thăm, bọn họ cứ tưởng là khách của Tống gia, nên vội vàng chạy ra nghênh tiếp, nào ngờ lại là khách của ta, mặt mũi liền bị đánh đến “bốp bốp” vang dội.
“Thỉnh an ma ma.” Ta nói, “Trương cô nương vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe.” Ma ma cười đáp, “Nghe nói Thẩm tiểu thư thân thể không khỏe, mãi không thấy khá lên, chắc là do người nhà không để tâm. Trương cô nương đặc biệt sai người mang chút bổ phẩm đến, mong tiểu thư không chê.”
“Tống phủ chúng ta nào có không để tâm?” Bà mẫu vừa nghe liền tức giận, “Ngày nào cũng cung phụng nó ăn ngon uống bổ, còn phải để tâm thế nào nữa?”
Tống Minh An sắc mặt khó coi: “Thẩm Dịch Đồng đã gả vào Tống gia, nên gọi là Tống thiếu phu nhân.”
Ma ma làm như không nghe thấy, vẫn một mực gọi ta là “Thẩm tiểu thư”: “Nếu Tống gia thật sự để tâm, vậy sao thân thể Thẩm tiểu thư mãi không thấy khá lên? Hay là nói xem, Tống gia đã bồi bổ cho Thẩm tiểu thư những gì rồi?”
“Đã cho ăn nhân sâm rồi, còn muốn thế nào nữa?” Bà bà giận dữ nói.