Tống Minh An nổi giận đùng đùng bỏ đi, quả nhiên suốt nửa tháng không bước chân vào viện Khúc Du.
Thời gian này, ta đã nắm rõ tình hình.
Hôn sự giữa ta và Tống Minh An thực chất là một vở kịch lố bịch.
Mọi chuyện phải truy ngược về sự việc của Ninh vương thời gian trước.
Hiện nay, cuộc tranh đoạt ngôi vị càng lúc càng gay gắt, phe của tam hoàng tử và phe thái tử đấu đá kịch liệt.
Thái tử và Ninh vương vốn là một thể, Ninh vương gặp chuyện, coi như thái tử mất đi một cánh tay.
Từ đó, thế lực của tam hoàng tử ngày càng lớn mạnh.
Phụ thân thấy tình thế rõ ràng, liền quyết định quy phục tam hoàng tử.
Mà Tống lão gia xưa nay đã âm thầm làm việc cho tam hoàng tử.
Tam hoàng tử muốn phụ thân đưa ra một chút thành ý, nhân lúc uống rượu, nửa thật nửa giả nói rằng nhà họ Thẩm và nhà họ Tống có thể liên hôn.
Có lẽ nhà họ Tống muốn nhân cơ hội này mà bám víu, tam hoàng tử liền thuận nước đẩy thuyền.
Ai ai cũng biết Tống gia thuộc phe tam hoàng tử, nếu liên hôn với nhà họ Tống, tức là chính thức gia nhập phe này.
Phụ thân bị ép phải đồng ý, nhưng lại không nỡ gả con gái ruột của mình đi, hơn nữa ông cũng sợ buộc chặt với tam hoàng tử quá mức thì sau này khó thoát thân, thế nên liền gả ta sang đó, đồng thời giáng cho Tống gia một vố.
Tống gia tưởng rằng sẽ cưới được đích nữ của nhà họ Thẩm, ai ngờ lại là một thứ nữ, đương nhiên trong lòng đầy căm hận.
Đáng tiếc, phụ thân ta quyền cao chức trọng, lại được tam hoàng tử coi trọng, Tống gia địa vị chẳng đáng kể, không dám đắc tội, chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận hôn sự này, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phẫn nộ.
Bọn họ không dám tìm kẻ đầu sỏ gây sự, chỉ có thể trút giận lên ta.
Vì vậy, đêm động phòng, Tống Minh An mới khinh thường ta, sáng hôm sau khi dâng trà, bà mẫu mới cố tình làm khó dễ.
"Hóa ra, tiểu thư chỉ là cái bao cát để người ta trút giận!" Hương Liên tức tối nói, nàng vẫn quen gọi ta là "tiểu thư" như trước. "Rõ ràng là Tống gia ham muốn trèo cao, cuối cùng lại cưới tiểu thư, vậy mà còn oán trách tiểu thư, Hầu gia chẳng lẽ không quản được sao?"
"Biết làm sao được?" Ta khẽ thở dài, "Phụ thân chỉ coi trọng con chính thê, thứ nữ chẳng qua là công cụ liên hôn, trong mắt ông ấy, để ta được gả vào Tử tước phủ làm chính thê, đã xem như nở mày nở mặt rồi."
"Hay là về phủ cầu cứu đi?"
Ta lắc đầu.
Ta chỉ là con gái thứ, địa vị thấp kém, dù có được coi trọng hơn một chút, nhưng nếu vừa mới xuất giá đã về nhà kêu ca, thì sẽ bị xem là không hiểu chuyện.O mai d.a.o muoi
Hương Liên trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: "Tiểu thư, giờ người đã gả sang đây, có nói gì cũng vô ích, hay là người hãy cố gắng hoà hoãn với thế tử đi. Dù sao, hai người cũng là phu thê."
Đúng vậy, thời thế này, thân phận nữ nhi chính là như vậy.
Dù ta có ghét Tống Minh An đến đâu, thì vẫn là thê tử của hắn, đã gả sang đây, thì chính là người của Tống gia.
Nếu không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, ở nhà phu quân ta sẽ chỉ có thể mặc người ức hiếp.
Có lẽ, không nên làm căng quá.
Haizz.
Vài ngày sau, ta lấy cớ bệnh đã khỏi, đích thân nấu canh bổ dâng lên cho bà mẫu và Tống Minh An, hy vọng có thể hoà hoãn mối quan hệ.
Thế nhưng hai bát canh ta gửi đi đều bị trả lại.
Bà mẫu bảo bệnh rồi nên không ăn đồ ngọt, còn Tống Minh An thì thậm chí lười biếng đến mức chẳng buồn đưa ra lý do.
Như vậy, tình cảnh của ta lại càng thêm bẽ bàng.
Điều đáng giận hơn nữa là hắn nói không chạm vào ta, thì đúng là không hề chạm vào thật.
Ta đường đường là chính thê được cưới hỏi đàng hoàng kia mà!
Lũ hạ nhân trong phủ thấy ta không được sủng ái, liền sinh ra tâm lý lơ là, chẳng còn tôn trọng như trước.
Hương Liên tức tưởi khóc: "Tiểu thư, thế tử gia sao có thể đối xử với người như vậy chứ?"
Từ ban đầu kinh ngạc phẫn nộ, đến nay ta đã chẳng buồn để tâm nữa, chỉ nhàn nhạt đáp: "Không sao cả."
Không chạm thì thôi.
Ta còn thấy ghê tởm hắn đây!
Trước đó vì tiền đồ của mình, ta đã phải thuyết phục bản thân suốt mấy ngày, cuối cùng mới cắn răng quyết định lấy lòng hắn.
Giờ hắn lại ra vẻ cao ngạo, vậy thì ta cũng thuận nước đẩy thuyền thôi.
Từ sau khi ta làm loạn vào đêm tân hôn, bà mẫu không còn ngang nhiên ức h.i.ế.p ta nữa, nhưng lại viện cớ ta bất kính với trưởng bối mà cắt hết tiền tiêu vặt hàng tháng của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-4.html.]
Bà ta còn dùng lý do "nghỉ ngơi dưỡng bệnh", ngày ngày chỉ cho người mang đồ chay đến tiểu viện của ta.O mai d.a.o muoi
Cứ thế hơn một tháng trôi qua, ăn chay liên tục, ta và Hương Liên đều xanh xao, vàng vọt.
Ta nhẫn nhịn, định bụng tạm thời mềm mỏng một chút, nghĩ rằng nếu tỏ ra ngoan ngoãn, có lẽ bà ta sẽ cho ta một con đường sống, miễn cưỡng chấp nhận ta như người trong nhà.
Nhưng không ngờ, bà ta vẫn tiếp tục để ta ăn chay.
Hương Liên cắn môi, rưng rưng nước mắt: "Tiểu thư, khi còn ở hầu phủ, người cũng chưa từng phải chịu khổ như thế này. Sao bây giờ thành chính thê của nhà quyền quý rồi mà vẫn bị đối xử như vậy chứ?"
Ta thở dài: "Nếu bọn họ không cho chúng ta ăn ngon, thì tự mình ra ngoài ăn vậy."
Ở hầu phủ, ta dựa vào tài trang điểm lấy lòng đích mẫu, nhờ vậy mà khi xuất giá, bà ta không chỉ cấp cho ta phần hồi môn theo lệ, mà còn cho thêm bạc.
Không giống hai vị tỷ tỷ cùng phụ thân khác mẫu thân trước đó bị đuổi đi như rác rưởi, ta ít ra cũng có chút thể diện.
Số tiền ấy, nếu biết cách chi tiêu và quản lý tốt, đủ để một người bình thường ăn uống cả đời.
Trước đây, ta từng thử viết thư về hầu phủ, bóng gió nói đến tình cảnh của mình ở Tống gia, nhưng đích mẫu không hề hồi âm.
Thế tức là bà ta không muốn nhúng tay vào chuyện này.
Ta đành phải hiểu ý mà biết điều, không thể làm phiền nhà mẹ đẻ nữa.
Dù Tống gia đối xử bạc bẽo, họ cũng chưa cấm túc ta.
Ta và Hương Liên vẫn có thể tự do ra ngoài.
Sau khi ăn xong một bữa no nê ở tửu lâu, vừa bước ra ngoài, ta chợt thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.O mai d.a.o muoi
Hương Liên trợn mắt kinh ngạc: "Đó chẳng phải thế tử gia sao?"
Nàng ta nheo mắt nhìn kỹ người đi bên cạnh hắn, lẩm bẩm: "Cô gái bên cạnh… hình như là Tần tiểu thư?"
6
Ta và Hương Liên lập tức đuổi theo, bám sát đến một nơi hẻo lánh bên hồ.
“Thế tử gia đã thành thân, vậy mà Tần tiểu thư còn đơn độc gặp gỡ hắn, thật chẳng biết xấu hổ.” Thấy hai người họ kéo kéo đẩy đẩy, Hương Liên chán ghét thốt lên.
Ta phất tay, nấp sau bụi cây lặng lẽ lắng nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
“Ngươi tìm ta làm gì?” Tần Vũ Như nổi giận, “Trước thì tỏ tình với ta, ngay sau đó lại đi thành thân! Còn cưới đúng kẻ mà ta ghét nhất – Thẩm Dịch Đồng! Đúng là kẻ vô sỉ!”
Tống Minh An lộ vẻ tổn thương: “Nàng đã từ chối ta, nên ta mới nghe theo phụ thân mà thành thân.”
Tạ Vũ Như lập tức nhảy dựng lên: “Ý ngươi là do lỗi của ta?”
Tống Minh An vội vàng dỗ dành: “Tất nhiên không phải lỗi của nàng! Là do Thẩm gia! Là do Thẩm Dịch Đồng! Nàng thì liên quan gì chứ? Đây là hôn sự do phụ thân ta quyết định, ta không hề thích nàng ta, đến giờ vẫn chưa từng đụng vào người nàng.”
Nấp sau bụi cây, ta siết chặt nắm đấm.
Hắn cho rằng tất cả là lỗi của ta, còn hắn thì không có lỗi gì sao?
Rất tốt!
“Thật chứ?” Tần Vũ Như nghe vậy, sắc mặt dịu đi.
“Thật.”
“Nếu vậy, ngươi phải hứa cả đời này không chạm vào con tiện nhân đó!”
“Được.”
Tạ Vũ Như sung sướng, vui vẻ chọc vào người Tống Minh An một cái: “Thế mới được chứ.”
Ánh mắt Tống Minh An nhìn nàng ta tràn đầy si mê.
Đợi đến khi hai người họ đi xa, ta và Hương Liên mới bước ra khỏi chỗ nấp.O mai d.a.o muoi
Hương Liên tức đến run rẩy: “Tiểu thư, bọn họ… bọn họ thật quá đáng…”
“Đừng nói nữa.” Ta lạnh lùng nhìn về phía mặt hồ xa xa.
Bị làm nhục đến mức này, nếu ta còn không phản kích, thì đúng là đã sống uổng phí hơn mười năm qua.
Ta trông thấy Tần Vũ Như và Tống Minh An cùng nhau lên một con thuyền nhỏ, tình tứ du ngoạn trên hồ, bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nha hoàn của Tần Vũ Như đứng đợi ở bờ hồ.
Nha hoàn này theo chủ nhân học thói kiêu ngạo, ngày thường hống hách không coi ai ra gì.
Ta bảo Hương Liên chạy tới đ.â.m sầm vào nàng ta, khiến ả không kịp đề phòng mà ngã nhào xuống nước.
“Cứu mạng! Tiểu thư Tần Vũ Như nhà Lễ Bộ Thượng Thư rơi xuống hồ rồi!” Hương Liên la lớn.