4
Hôm sau, ta cố ý đến giúp đỡ đích mẫu chải đầu để dò hỏi tin tức, từ đó biết thêm nhiều chuyện hơn.
Nghe nói khi còn nhỏ, sinh mẫu của Tống Minh An đã qua đời. Đích mẫu nhà họ Tống vẫn chưa sinh được con trai, bèn nuôi hắn dưới gối, xem như con ruột mà đối đãi, sau này được phong làm Thế tử.
Chuyện đã lâu, đa số người trong kinh thành đều không biết hắn thực chất là con thứ.
Mà chính hắn cũng chưa bao giờ nhắc đến sinh mẫu của mình.
“...Nói là bệnh mà c.h.ế.t, thật ra chẳng qua là vì giữ con mà bỏ mẫu thân thôi.”
Đích mẫu cười nhạt: “Nếu không phải Tống phu nhân kia bị sảy thai mấy lần, không thể sinh được nữa, thì sao có thể cam tâm giữ lại một đứa con thứ mang vết rỗ trên mặt mà làm Thế tử chứ? Mà Tống phu nhân đó trước đây vốn là người xuất thân bần hàn, tâm ngoan thủ lạt, không có giáo dưỡng, con gả qua đó phải hầu hạ cho cẩn thận.”
Tay ta đang chải tóc hơi khựng lại: “Mẫu thân, con nhất định phải gả đi sao?”
Đích mẫu nói: “Đây là ý của phụ thân con.”
Ta không cầu xin nữa.
Quyết định của phụ thân, tất nhiên có liên quan đến triều đình.
Hôn sự của bọn ta, những nữ nhi trong nhà này, chẳng qua cũng chỉ là những con cờ trong tay ông ta mà thôi. Một khi đã quyết định thì sẽ không có đường xoay chuyển.O mai d.a.o muoi
“Thục Nhi, phụ thân con cũng coi như thích con, ta cũng đã bỏ công sức để giúp con mới có thể gả vào Tử tước phủ làm chính thất, hôn sự này tuyệt đối không phải là tệ. Nếu không có ta điều đình, mặc cho phụ thân con sắp xếp… con cứ nhìn hai tỷ tỷ trước đó của con mà xem.”
“Con hiểu, từ sau khi sinh mẫu bệnh nặng qua đời, nhiều năm qua đều là mẫu thân thay con lo lắng.”
Ta nhẹ giọng nói, tiếp tục giúp đích mẫu chải đầu, trong lòng chỉ còn biết hi vọng Tống Minh An sẽ từ chối.
Thế nhưng chỉ mấy ngày sau, Tống Minh An lại mang theo sính lễ đến cầu hôn, trông có vẻ vô cùng vui vẻ muốn thành thân với ta.
Hầu phủ bên này ta không làm chủ được.
Cứ vậy, hôn sự của hai nhà đã được quyết định.
Nửa tháng sau, ta vội vàng xuất giá, gả cho Tống Minh An.
Đêm tân hôn, Tống Minh An uống rất nhiều rượu, không cùng ta viên phòng, cũng không uống rượu giao bôi, vừa bước vào tân phòng đã bắt đầu phát cáu, mắng nhà họ Thẩm đã gả cho hắn một đứa con thứ hèn kém, coi thường hắn, còn hại hắn.
Mắng ta và nhà họ Thẩm xong, hắn lại bắt đầu gọi tên Tần Vũ Như.
Ta đã chuẩn bị sẵn, nghe hắn nói nhăng nói cuội cũng không tức giận, nhân lúc hắn say rượu liền chậm rãi dò hỏi.
Hóa ra, trước khi hai nhà Thẩm – Tống định hôn, hắn vốn đã không hề tình nguyện, trong lòng chỉ muốn cưới Tần Vũ Như làm thê tử.
Nhưng hắn không cãi lại được lão gia nhà họ Tống, không dám công khai phản đối.
Trước đó không lâu, sau khi trở về từ Phật tự, hắn đã tìm cơ hội bày tỏ lòng mình với Tần Vũ Như, kết quả lại bị cười nhạo là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga.O mai Dao muoi
“Nàng ta lại dám nói ta, một Thế tử phủ Tử tước, công việc không ra gì, lại còn là con thứ, không xứng với nàng ta! Nàng ta lại dám coi thường ta!”
Tống Minh An ôm đầu khóc rống.
"Tất cả mọi người đều cho rằng ta cưới một thứ nữ nhà Hầu phủ là môn đăng hộ đối, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào cái gì mà đường đường là thế tử như ta lại không thể cưới một đích nữ cao quý?"
Hắn khóc lóc thảm thiết, rồi say đến mức ngã lăn ra đất.
Ta ngồi trên mép giường, không hề động đậy.
Rượu vào lời ra, ta cuối cùng cũng hiểu rõ rồi.
Tống Minh An vì biết mình là con thứ nên luôn mang trong lòng sự tự ti, hắn cố gắng che giấu thân phận, mong mỏi trèo cao, cưới một đích nữ danh giá để chứng minh bản thân.
Thế nhưng hắn tốn bao nhiêu công sức, người ta vẫn chỉ coi hắn là một con cóc ghẻ.
Giờ đây lại bị ép cưới ta – một thứ nữ, lòng dạ hắn chắc hẳn đang khổ sở lắm.
"Thật là vừa hèn nhát vừa đáng khinh."
Ta đá cho hắn một cước, cầm lấy chén rượu hợp cẩn trên bàn, đổ thẳng lên mặt hắn, không thèm quan tâm hắn ra sao, rồi tự mình đi ngủ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy phát hiện bản thân nằm dưới đất, Tống Minh An tức giận gào lên: "Thẩm Dịch Đồng, ngươi tốn hết tâm tư gả cho ta, vậy mà lại để ta nằm dưới đất cả đêm, ngay cả chăn cũng không đắp cho?"
Ta khẽ ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Phu quân, thân thể ta yếu ớt, không thể đỡ nổi ngài. Hơn nữa, tối qua ngài cứ một câu lại một câu ‘thứ nữ’, không muốn chạm vào ta, lại còn gọi tên Tần tiểu thư, vậy nên ta chỉ có thể để ngài nằm đó thôi."
Nghe vậy, sắc mặt Tống Minh An có chút chột dạ, cúi đầu, lặng lẽ rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-3.html.]
Người của bà mẫu đến thu dọn ga giường, phát hiện trên đó không có vết m.á.u, lập tức gọi ta đến chất vấn.O mai d.a.o muoi
"Chuyện này là sao? Ngươi không phải xử nữ?"
Tống phu nhân ngồi trên ghế, gương mặt khắc nghiệt không chút nhân từ càng thêm u ám.
Ta kinh ngạc vô cùng, không ngờ Tống phu nhân lại là người như vậy!
Trong phòng còn có mấy bà tử, bà ta lại dám mở miệng hỏi thẳng như thế, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho ta.
Dù có muốn ra oai phủ đầu tức phụ, cũng không nên làm vậy chứ!
Không nói hai lời, ta quay phắt người, vừa khóc vừa lao ra ngoài, lớn tiếng kêu lên: "Tống gia khi dễ ta!" Rồi làm bộ muốn c.h.ế.t.
Tống phu nhân biến sắc: "Làm gì vậy hả?"
Ta vừa khóc vừa nói: "Tống phu nhân, tối qua thế tử căn bản không hề cùng ta viên phòng, vậy mà sáng nay ngài không hỏi rõ đã buộc tội ta không còn trong sạch, thật quá đáng!"
"Thế tử trong lòng có người khác, trèo không nổi cửa cao, sao lại còn đồng ý cưới ta chứ? Đã cưới ta rồi lại còn nhục nhã ta thế này, chẳng thà ta c.h.ế.t quách đi cho xong!"
Nói xong, ta lao đến định đập đầu vào tường.
Đám nha hoàn, bà tử hoảng hốt lao vào giữ chặt ta.
Trong chốc lát, cả viện nháo nhào rối loạn.
Cuối cùng, Tống phu nhân không thể không xuống nước.
Bà ta thật sự không ngờ rằng, một tiểu thư nhà Hầu phủ lại có thể ăn vạ, om sòm như mấy mụ chợ búa, còn làm loạn khắp nơi.
Chuyện này khiến bà ta trở tay không kịp.
Ta cũng chẳng còn cách nào khác, con gái xuất giá như bát nước hắt đi.O mai d.a.o muoi
Tống phu nhân quá mức vô liêm sỉ, ngay ngày thứ hai sau hôn lễ đã dò hỏi chuyện trinh tiết của ta. Giờ hai nhà Tống – Thẩm vẫn xem như đồng minh, bà ta đã dám làm đến mức này, nếu ta lùi bước, sau này nhất định sẽ bị chèn ép đến c.h.ế.t.
Chờ đến khi phụ thân đạt được mục đích, ông ấy nhất định sẽ không quan tâm đến ta nữa, lúc đó ta sẽ bị Tống gia giày xéo không thương tiếc.
Vì thế, ta nhất định phải lập uy, không thể để bọn họ xem thường.
Sau một hồi náo loạn, ta lại giả bộ thân thể suy nhược, ngất xỉu.
Tống phu nhân không dám làm khó ta nữa, đành để ta trở về tiểu viện nghỉ ngơi.
Điều khiến bà ta càng tức giận hơn chính là, đêm tân hôn, Tống Minh An nằm trên đất cả đêm, lại còn bị ta hắt rượu lên mặt, chẳng mấy chốc đã nhiễm phong hàn, không thể đi làm việc, bị cấp trên trách mắng một trận.
"Đáng đời!"
Hương Liên trộm cắn một miếng bánh, hạ giọng hừ nhẹ.
Đêm tân hôn, nàng đứng canh bên ngoài, nghe được từng lời nhục mạ của Tống Minh An đối với ta, trong lòng tức giận vô cùng.
5
Tống Minh An sinh bệnh, bà mẫu ta đương nhiên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta, lúc thì bắt ta dậy sớm đứng phạt, lúc lại bắt ta bưng trà nóng hổi dâng lên.
Lão bà kia đúng là không biết xấu hổ!
Ta âm thầm điều tra kỹ về thân thế của sinh mẫu Tống Minh An, sau đó khoác một bộ đồ trắng, trang điểm xong xuôi, nửa đêm xoã tóc đứng lượn lờ dưới cửa sổ phòng bà ta, cất giọng than khóc: "Ta c.h.ế.t thật oan uổng quá!"
Bà ta lập tức sợ đến ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thì ốm liệt giường, không còn sức đâu mà tìm ta gây chuyện nữa.O mai d.a.o muoi
Thế là ta được thanh nhàn một chút.
Mấy ngày sau, sức khỏe Tống Minh An khá hơn, dường như hắn đã khuất phục, muốn vào viện Khúc Du của ta để viên phòng. Hắn cao ngạo như thể đang ban cho ta một ân huệ to lớn.
Ta cảm thấy ghê tởm, liền cự tuyệt.
"Phu quân, thân thể thiếp không khoẻ, không thể hầu hạ ngài được."
Tống Minh An không tin nổi một thứ nữ như ta lại dám từ chối hắn – một thế tử tôn quý. Hắn xác nhận lại: "Ngươi không muốn cùng ta viên phòng?"
Ta ho nhẹ mấy tiếng, bình thản đáp: "Không phải không muốn, mà là không thể."
Tống Minh An bị sỉ nhục đến mức mặt mày đen kịt, lạnh lùng nói: "Nếu không phải vì phụ thân, bản thế tử còn chẳng thèm ngó ngàng tới ngươi. Hôm nay ngươi không chịu, thì cả đời này ta cũng sẽ không chạm vào ngươi!"
Trong lòng ta tức giận, nhưng vẫn ho khẽ hai tiếng, chậm rãi nói: "Mong phu quân lượng thứ, thiếp thực sự không tiện."