Nếu bị phát hiện Ninh vương ở trong phòng ta, chắc chắn ta không thể yên ổn được.
Chỉ vì một phút mềm lòng mà ta lại tự rước họa vào thân!
Mộ Dung Khánh nói: “Thẩm cô nương, thật ra vẫn còn một cách có thể giúp chúng ta thoát khỏi nguy hiểm.”
Ta nhíu mày hối hận: “Cách gì?”
Hắn thăm dò: “Nghe nói cô nương rất giỏi hóa trang, chẳng khác nào dịch dung. Chi bằng giúp người thì giúp cho trót, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên?”
Ta sững người, hắn biết chuyện này từ đâu?
Ta chỉ là một thứ nữ, có thể được phụ mẫu yêu thương, sống yên ổn trong phủ, thậm chí còn theo chính thất đến chùa ăn chay lễ Phật, tất cả đều nhờ vào tài hóa trang của mình.
Ta có thiên phú về trang điểm, lại chăm chỉ nghiên cứu, ngay cả một người xấu xí cũng có thể hóa thành mỹ nhân, gần như là thuật dịch dung.
Các tỷ muội trong phủ, thậm chí cả chủ mẫu cũng nhờ ta trang điểm cho.
Rất ít người biết chuyện này.
Mộ Dung Khánh nhìn ta đầy mong đợi: “Thẩm cô nương?”
Thôi vậy.
Ta hít sâu một hơi, day trán, cất cao giọng gọi:
“Hương Liên, mang hộp son phấn của ta tới đây.”
“Dạ.”
Hương Liên rời đi.
Hiện tại, ta và Ninh vương đã cùng chung số phận, chỉ có thể liều một phen.
Ta phải hóa trang cho Ninh vương thành một người khác, nhân lúc hỗn loạn lẻn ra ngoài.
Như vậy, hắn an toàn, ta cũng an toàn.
3
Hộp trang điểm được đưa vào tĩnh thất.
Bên trong có những dụng cụ và phấn kem do ta tự chế, có thể điều chỉnh ngũ quan, chẳng hạn như che đi hoặc tạo ra vết sẹo, tăng thêm hoặc giảm bớt độ đầy đặn.O Mai Dao muoi
Theo nghiên cứu của ta, sự kết hợp các sắc độ đậm nhạt khác nhau có thể khiến khuôn mặt, sống mũi, đôi mắt trông to hơn hoặc nhỏ lại.
Nếu sử dụng tất cả công cụ, có thể biến một người thành một người hoàn toàn khác.
Ta quan sát đôi mày mắt vô cùng tuấn tú của Ninh vương một lát, mỉm cười: “Điện hạ không ngại làm nữ nhân chứ?”
Mộ Dung Khánh thở dài: “Làm phiền cô nương rồi.”
Hắn không hề từ chối.
Thời gian sau đó, ta cẩn thận hóa trang cho hắn.
Trời dần tối, ta cuối cùng cũng hoàn thành.
Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra một chút đường nét gốc của Ninh vương, nhưng chỉ thoáng nhìn thì hoàn toàn không thể nhận ra.
Nhân lúc đám quan binh tạm rút lui, ta đuổi Hương Liên đi, nhanh chóng trở về phòng mình, lấy ra một bộ y phục dày dặn.
Trang phục rộng rãi có thể che giấu vóc dáng rắn rỏi của nam nhân.
Những ngày này trời vừa hay mát mẻ, mặc như vậy cũng hợp lý.
Sau khi trang điểm, làm tóc, đeo trang sức cho Ninh vương… Hắn nhanh chóng biến thành một mỹ nhân tuyệt thế.
Cổ áo cao che đi yết hầu, trước n.g.ự.c ta đặt thêm hai tấm vải, nhìn qua chẳng có chút sơ hở, chỉ đáng tiếc…
“Điện hạ quá cao.”
Ta xoa xoa thái dương.
Mỹ nhân quá cao sẽ rất dễ bị chú ý.
“Không sao, bổn vương sẽ đi khom người.”
Người nam nhân trước mặt chậm rãi hạ thấp người, nhờ lớp váy rộng che phủ, chiều cao của hắn không còn quá nổi bật nữa.
Hắn bước đi rất chậm, dáng vẻ và cử chỉ đều vô cùng thanh nhã, hoàn toàn không thể nhận ra đôi chân đang khom xuống dưới váy.
Ta bỗng muốn bật cười, nhưng cố nhịn lại.
“Rất tốt.” Ta đánh giá.
Sau khi hoàn tất mọi thứ, ta tiếp tục vẽ tranh. Khi trời tối, ta khóa cửa, nhốt Ninh vương trong phòng, sau đó cùng Hương Liên rời đi.
Sáng hôm sau, Phật tự bắt đầu náo loạn.
Dưới áp lực từ mọi người, Tống Minh An buộc phải dỡ bỏ lệnh phong tỏa, để mọi người rời đi.
Trong chùa đều là thân quyến của quan lại cao cấp, ai cũng có bối cảnh không nhỏ. Nghe tin có tội phạm lẻn vào chùa, người người hoang mang, đã sớm muốn rời khỏi đây.
Tống Minh An giam giữ họ gần hai ngày, sớm đã khiến mọi người bất mãn.
Hắn lật tung Phật tự lên tìm mấy lượt nhưng vẫn không thấy Ninh vương, sự phẫn nộ trong đám quan quyến ngày càng lớn, hắn đành phải thả người.O mai d.a.o muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-2.html.]
Tình thế hỗn loạn, ta nhân danh bằng hữu, dẫn Ninh vương, giờ mang danh nghĩa là Trương Ngọc Kiều, cùng rời đi.
Lão phu nhân và đích mẫu không có ý kiến.
“Xe ngựa hỏng rồi, đều tại chàng!”
Trước cổng chùa, một vị tiểu thư trừng mắt với Tống Minh An.
Chính là Tần Vũ Như, người từng tranh ngọc trâm với ta.
Từ sau chuyện đó, mỗi lần thấy ta, nàng ta đều không giấu nổi sự chán ghét.
Tống Minh An khiêm nhường an ủi: “Là lỗi của hạ quan, tiểu thư yên tâm, hạ quan sẽ xử lý.”
Dường như xe ngựa của Tần Vũ Như gặp trục trặc, chắn ngang cổng chùa, khiến nhiều phu nhân không thể ra ngoài.
Mọi người bất mãn, Tần Vũ Như cuống lên, liền đổ hết trách nhiệm cho Tống Minh An.
Không ngờ hắn lại cam tâm nhận lỗi thay nàng.
Vì chuyện này mà nơi đây càng hỗn loạn hơn.
Ta thấp giọng nói với Ninh vương: “Mau đi thôi!”
Hắn gật đầu, khẽ nói: “Bảo trọng.”
Lúc lên xe, có một tỷ muội thắc mắc: “Trương cô nương đâu?”
Ta bình tĩnh đáp: “Nàng đi nhờ xe khác rồi.”
“Ồ.”
Tỷ muội kia gật đầu, không nghĩ nhiều.
Sau khi trở về Thẩm phủ, ta thấp thỏm chờ đợi hai ngày, không nghe tin Ninh vương bị bắt, mới hoàn toàn yên tâm.O mai d.a.o muoi
Hôm sau, lão phu nhân gọi ta vào phòng, vui vẻ nắm tay ta:
“Tranh Phật mà con vẽ, lão thân rất thích. Đợi sau khi dâng cúng đủ bốn mươi chín ngày, lão thân sẽ cho người mang về treo trong tiểu Phật đường.”
Những người khác cũng khen ngợi.
Ta cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Bà quá khen rồi ạ.”
“Con muốn thưởng gì không?” Lão phu nhân hỏi.
Ta lắc đầu: “Vẽ tranh cho tổ mẫu là bổn phận của cháu, nào dám đòi hỏi gì?”
Lão phu nhân cười lớn: “Đứa trẻ này thật hiểu chuyện. Lão thân sẽ không bạc đãi con, thưởng cho con một mối hôn sự tốt nhé!”
Ta kinh ngạc ngẩng đầu.
Đích mẫu bên cạnh tiếp lời:
“Con có biết nhà họ Tống không? Tổ tiên từng có công hầu, tuy nay chỉ còn tước vị, nhưng gia tộc vẫn không tệ, phụ thân cậu ta làm quan trong triều, còn thế tử thì trẻ tuổi tài năng, con gả qua đó chính là trèo cao…”
Càng nghe, ta càng thấy không ổn.
Đợi đích mẫu nói xong, ta mới nhẹ giọng hỏi:
“Dám hỏi mẫu thân, thế tử nhà họ Tống họ gì, tên gì?”
“Xem ta này.” Đích mẫu vỗ trán cười, “Hắn tên là Tống Minh An.”
Các tỷ muội xung quanh nhìn ta đầy ghen tỵ, nhưng trong lòng ta chùng xuống, ký ức về những gì xảy ra ở Phật tự lập tức hiện lên, khiến ta do dự.O mai d.a.o muoi
“Sao thế? Không thích à?” Đích mẫu hỏi.
Với thân phận thứ nữ của ta, có thể gả cho Tống Minh An đúng là một hôn sự tốt.
Lão phu nhân và đích mẫu đều không bạc đãi ta.
Nhưng…
“Có điều tổ mẫu, mẫu thân không biết.” Ta cười khổ, “Hôm trước tại Phật tự, cháu đã gặp Tống thế tử, hắn nói một thứ nữ như cháu không xứng với hắn, tuyệt đối sẽ không cưới cháu…”
Ta không muốn gả cho Tống Minh An.
Một là hắn đối xử với ta tệ bạc.
Hai là, hắn có thể dễ dàng bị Tần Vũ Như triệu đi, còn sẵn sàng nhận lỗi thay nàng, rõ ràng có tình cảm với nàng ta.
Nếu ta gả qua đó, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
“Hắn thật sự nói vậy?” Tổ mẫu nhíu mày.
Ta gật đầu.
“Hừ, dám khinh thường cô nương nhà họ Thẩm!” Đích mẫu tính tình nóng nảy, hừ lạnh, “Chê Thẩm gia có thứ nữ, chẳng phải bản thân hắn cũng là thứ tử sao? Lấy tư cách gì mà chê người khác?”
Ta kinh ngạc—Tống Minh An cũng là thứ tử sao?
“Đừng nói nữa.” Tổ mẫu nhắc nhở.
Đích mẫu như chợt nhận ra mình lỡ lời, vội chuyển chủ đề.