THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 1

1

 

Phật tự.

 

Trong tĩnh thất, mùi đàn hương lượn lờ vấn vít.

 

Trong phòng chỉ có ta và Tống Minh An.

 

“Ngươi chính là Thẩm Dịch Đồng?”

 

Tống Minh An đeo kiếm bên hông, mặc quan phục của Triệu Doãn Kinh, cau mày nhìn ta.

 

Ta ngồi sau án thư, không đứng dậy, vừa ho khẽ vừa đáp: “Đúng vậy. Thế tử, thân thể ta không tiện, không thể hành lễ, mong ngài thứ lỗi.”

 

Nói xong, ta tiếp tục đè tay lên bức tranh Phật lớn trải trên bàn, lại ho khẽ một tiếng.

 

Tống Minh An hỏi: “Ngươi biết ta?”

 

Ta đáp: “Thế tử quên rồi sao? Mấy ngày trước, tại tiệc mừng thọ của Trương lão phu nhân, chúng ta đã từng gặp mặt.”

 

Tống Minh An giãn mày, đưa mắt nhìn quanh. Trong phòng trống trải, có thể nhìn hết trong một cái liếc mắt.

 

“Hôm nay Thẩm cô nương có gặp người lạ nào bị thương không?”

 

“Thế tử đang truy bắt phạm nhân?” Ta khẽ lắc đầu. “Không có. Gian phòng này nhìn là thấy hết, nếu thế tử không yên tâm, có thể tự mình lục soát.”

 

Tống Minh An mở chiếc tủ duy nhất trong phòng, phát hiện bên trong không có ai, sau đó sải bước đi về phía ta.

 

Tim ta bất giác siết lại, cứ ngỡ hắn đã phát hiện điều gì.

 

Tống Minh An đến trước án thư, cúi người, hạ giọng nói: “Chẳng trách mấy ngày trước, phụ thân ngươi bỗng đề nghị gả ngươi cho ta. Hóa ra là do ngươi đã để ý đến ta từ buổi tiệc mừng thọ?”

 

Ta kinh ngạc chớp mắt, không hiểu tại sao hắn lại tự tin đến thế.O mai d.a.o muoi

 

Hắn cúi đầu nhìn xuống.

 

Ta giật mình vội vươn tay nắm lấy tay áo hắn, mắt ánh lên tia sáng long lanh: “Thế tử, ta... ta  quả thực ái mộ ngài.”

 

“Buông ra!” Tống Minh An không còn tâm trí để nhìn dưới án thư nữa, nhíu mày quát khẽ.

 

Ta bám chặt lấy hắn, không chịu thả.

 

Hai người giằng co ngay giữa phòng.

 

Tống Minh An tức đến bật cười: “Ha, ngươi chỉ là một thứ nữ, lại dám vọng tưởng ta ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

 

“Thế tử thực sự chán ghét ta đến vậy sao?”

 

Mắt ta hoe đỏ.

 

Đúng lúc bên ngoài có người báo: “Thượng quan đại nhân, tiểu thư Tần gia dường như bị kinh sợ, mời ngài qua một chuyến.”

 

Tống Minh An ghét bỏ lùi lại hai bước, hất tay ta ra: “Ngươi nghĩ mình là ai, mà đòi sánh với ta? Ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi!”

 

Dứt lời, hắn liền sải bước rời đi.

 

Tim ta đập thình thịch, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi. Thấy hắn đã đi xa, ta mới thở phào nhẹ nhõm, cất cao giọng: “Hương Liên.”

 

Gọi hai tiếng, Hương Liên từ bên ngoài bước vào: “Tiểu thư có dặn dò gì?”

 

Ta đáp: “Đóng cửa lại. Ta phải tiếp tục vẽ tranh Phật, ngày mai còn giao cho lão phu nhân.”

 

“Vâng.”

 

Cánh cửa gỗ khẽ kêu “két” một tiếng, phòng lại chìm vào bóng tối.

 

Ta lập tức nhấc bức tranh Phật khỏi bàn, lùi ra sau một bước, hạ giọng nói: “Ninh vương điện hạ, người đi rồi, mau ra đi!”

 

Dưới án thư có tiếng động khẽ.

 

Một nam nhân từ bên dưới chui ra, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển nói: “Đa tạ!”

 

Ta cắn môi: “Không có gì... ngài mau rời đi đi!”

 

Đừng tiếp tục ở đây mà gây họa cho ta nữa.

 

2

 

Nửa nén hương trước, Ninh vương bất ngờ xông vào tĩnh thất của ta, có lẽ là đã đường cùng, hỏi ta có thể cứu hắn hay không.

 

Đêm qua, một lượng lớn quan binh bao vây Phật tự để truy bắt tội phạm, không ai được phép ra ngoài.

 

Kẻ cầm đầu chính là thế tử Tống Minh An của Tử Tước phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-1.html.]

Sắp đến lễ Phật đản, rất nhiều tiểu thư quyền quý đang thanh tu trong chùa, khiến lòng người hoang mang.O mai d.a.o muoi

 

Quan binh nói có một kẻ sát nhân hung ác đã lẻn vào trong chùa.

 

Đến khi Ninh vương chạy đến đây, ta mới biết chuyện không đơn giản như vậy.

 

Trong lòng ta rất sợ, không muốn rước lấy rắc rối, nhưng người cầu cứu ta, lại chính là Ninh vương Mộ Dung Khánh…

 

Lần đầu tiên ta gặp Ninh vương là một năm trước.

 

Hôm đó, ta dạo phố và nhìn trúng một cây trâm ngọc. Bên cạnh có một vị tiểu thư cũng thích nó, nhất quyết tranh giành với ta.

 

Vị tiểu thư kia vô cùng kiêu ngạo, lúc ấy ta không biết nàng là thiên kim của Lễ bộ Thượng thư – Tần Vũ Như. Trong cơn tức giận, ta không chịu nhường. Nhưng đến lúc trả tiền mới phát hiện túi tiền đã bị mất.

 

Tình cảnh khi ấy vô cùng khó xử.

 

Tần Vũ Như châm chọc ta không chút khách khí, khiến ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

 

May mắn thay, một vị công tử đứng bên cạnh đã ra tay giúp đỡ, trả tiền thay ta, hóa giải tình huống bối rối.

 

Tần Vũ Như tức tối bỏ đi.

 

Sau đó, phụ thân ta được thăng chức, khách khứa đến phủ chúc mừng, vị công tử kia cũng có mặt.

 

Lúc này, ta mới biết, công tử ấy chính là Ninh vương.

 

Lâu dần, ta và Ninh vương trở nên quen thuộc.

 

Mỗi lần gặp mặt, hắn đều phong nhã hào hoa, vừa có dũng vừa có mưu, tuyệt đối không phải hạng người tầm thường.

 

Thế nhưng, dạo gần đây, trong cung đột nhiên truyền ra tin tức rằng Ninh vương hành thích bệ hạ, có ý đồ mưu phản.

 

Ta biết tin này chắc chắn không đúng.

 

Nhưng tranh đoạt ngai vàng xưa nay vốn tàn khốc, cho dù biết hắn bị oan, ta cũng không dám hé nửa lời.

 

Không ngờ hôm nay hắn lại xông vào phòng ta, cầu xin ta cứu mạng!

 

“Thẩm cô nương, cứu ta…”

 

Hắn tuyệt vọng cầu xin, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trông vô cùng đáng thương.O mai d.a.o muoi

 

Thấy ta không lên tiếng, hắn cười khổ: “Nếu cô nương không muốn cứu, ta cũng không trách…”

 

Nói xong, hắn xoay người định rời đi.

 

Ta bỗng cảm thấy xúc động, cắn răng chỉ vào án thư: “Chui vào đi. Nếu có thể lừa qua cửa ải này, ngài hãy nghĩ cách rời khỏi đây, đừng để liên lụy đến ta. Nếu không thể, thì ngài cứ bắt ta làm con tin, nói rằng ta bị ép buộc, mọi chuyện ta làm đều do ngài uy hiếp, thế nào?”

 

Ninh vương đáp: “Được.”

 

Hắn lập tức chui xuống gầm bàn, không chút do dự.

 

Ta đặt bức tranh Phật chưa hoàn thành xuống, che phủ toàn bộ mặt bàn.

 

Bức tranh này rất lớn, vừa vặn che khuất không gian bên dưới án thư.

 

Sau đó, ta ngồi trước bàn canh giữ, thả lỏng vạt áo và tay áo, tạo thêm lớp che chắn.

 

Vừa mới chuẩn bị xong, Tống Minh An đã xông vào.

 

Ta bình tĩnh đối đáp với hắn, nhưng trong lòng sợ muốn c.h.ế.t.

 

Tống Minh An suýt chút nữa đã kiểm tra gầm bàn, ta hoảng hốt kéo tay hắn, bày tỏ tình cảm để đánh lạc hướng.

 

May sao Tần Vũ Như đúng lúc gọi hắn đi, ta mới có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này.

 

Tạ ơn trời đất!

 

Trước đây ta cực kỳ ghét Tần Vũ Như, cảm thấy nàng ta kiêu ngạo hống hách, coi trời bằng vung, khắp nơi đều gây khó dễ cho ta. Nhưng bây giờ, ta thực sự biết ơn nàng.O mai d.a.o muoi

 

“Đa tạ Thẩm cô nương, ơn nghĩa ngày hôm nay, sau này nhất định báo đáp!”

 

Ninh vương chui ra từ gầm bàn, cúi người hành lễ với ta.

 

Ta né tránh: “Điện hạ mau đi đi!”

 

Mộ Dung Khánh biết ta không muốn bị liên lụy, liền mở cửa sổ định trèo ra ngoài. Nhưng vừa nhìn thấy binh lính đứng đầy bên ngoài, hắn lại rụt về, bất đắc dĩ nói:

 

“Thẩm cô nương, đi không được.”

 

Ta: “……”

 

Lúc này, ta đã hối hận rồi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận