THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà tử bên cạnh quát lớn:

 

"To gan! Đây là Ninh Vương phi!"

 

Mấy người họ nhìn thấy gương mặt ta, lập tức hoảng hốt hành lễ:

 

"Tham kiến Ninh Vương phi."

 

Ta thản nhiên hỏi:

 

"Vừa rồi, các người gọi ta là Thẩm Dịch Đồng?"

 

Mỗi lần ra ngoài, ta đều hóa trang cẩn thận.

 

Tống Minh An vội vàng đáp:

 

"Vừa rồi thần nhận nhầm người."

 

Ta cười lạnh:

 

"Đã lâu lắm rồi ta chưa nghe cái tên đó. Các ngươi hình như là người của Tống gia?"O mai d.a.o muoi

 

"Dạ... phải."

 

Ta cười nhạt:

 

"Hung thủ g.i.ế.t người."

 

Nghe ta trách mắng, sắc mặt bọn họ đại biến:

 

"Vương phi nương nương, người và Thẩm Dịch Đồng..."

 

"Chúng ta là tỷ muội tốt." Ta nhàn nhạt nói, "Các ngươi có biết ta tên gì không?"

 

Tống Minh An lắc đầu.

 

Ta khẽ cười:

 

"Ta tên là Trương Ngọc Kiều, là hảo tỷ muội của Thẩm Dịch Đồng, cũng chính là Trương cô nương mà các ngươi từng khinh thường."

 

"Thì ra ngươi chính là Trương cô nương? Trương cô nương lại là Ninh Vương phi?!" Bà bà trợn tròn mắt.

 

Sắc mặt Tống gia tái xanh.

 

"Trước đây ta không có ở kinh thành, lại để các ngươi—đám súc sinh còn không bằng heo chó—hại c.h.ế.t hảo tỷ muội của ta. Hôm nay vừa trở về đã đụng trúng các ngươi, quả thực là ý trời!"

 

Ta lớn tiếng quát:

 

"Người đâu! Đám người này phạm thượng vương phi, làm kinh động tiểu thế tử, mỗi người đánh ba mươi trượng!"

 

"Vương phi nương nương tha mạng!"

 

Tống gia kêu gào thảm thiết:

 

"Chỉ là vô tình đắc tội, không đáng tội như vậy!"

 

Ta cười lạnh, tháo cây trâm ngọc xuống, rạch một đường nhỏ lên tay mình:O mai d.a.o muoi

 

"Tống gia mưu đồ hành thích vương phi, ba mươi trượng là còn nhẹ!"

 

Sắc mặt Tống Minh An xám ngoét, không dám phản bác.

 

Tống lão gia vội vàng kêu lên:

 

"Vương phi nương nương, vi thần còn đang tại chức, không thể đánh!"

 

Ta nhướng mày:

 

"Vậy không đánh ngươi. Những người còn lại, cứ chiếu theo lệnh mà làm."

 

Tống Minh An đã mất quan chức, Tống phu nhân và Tần Vũ Như cũng chỉ là dân thường, không thể tránh khỏi trừng phạt vì phạm thượng vương phi.

 

Được ta ra lệnh, quan binh ra tay vô cùng nặng.

 

Sau trận đòn, Tống phu nhân chỉ còn thoi thóp.

 

Tần Vũ Như và Tống Minh An cũng hấp hối.

 

Tống lão gia giận mà không dám nói gì.

 

Từ khi Tống Minh An bị cách chức, vị trí Triệu Doãn Kinh đã rơi vào tay đảng phái của Thái tử, khiến Tam hoàng tử tức đến phát điên.O mai Dao Muoi

 

Hắn căm hận Tống Minh An vô dụng, thành sự không có, bại sự có thừa, liên lụy cả Tống lão gia.

 

Ta phủi tay một cái, cười nói:

 

"Đi thôi!"

 

Đánh xong một trận, tâm trạng ta sảng khoái, dẫn người rời đi.

 

Sau khi trở về, Tống phu nhân tuổi cao sức yếu, trước đó vì hạ độc ta mà chịu đại hình, sau này được Tống lão gia dốc sức cứu ra, nhưng thân thể vẫn luôn suy yếu.

 

Lại thêm trận đòn lần này, bà ta không thể gượng dậy nổi, rất nhanh liền qua đời.

 

Tống Minh An trở thành kẻ tàn phế.

 

Ngược lại, Tần Vũ Như bị thương nhẹ nhất, dưỡng thương xong lại náo loạn đòi hòa ly.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-12.html.]

Đáng tiếc, nhà mẹ đẻ của nàng ta đã hoàn toàn thất vọng, không còn muốn quản nàng nữa.

 

Mọi khổ sở, nàng ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

 

Mộ Dung Khánh sau khi xong việc trở về, nghe chuyện ta trừng trị Tống gia, cười nói:

 

"Không cần nàng ra tay, Tống gia sớm muộn gì cũng c.h.ế.t. Ta đã thu thập đủ chứng cứ tham ô, mưu sát dân lành của bọn chúng rồi."

 

Ta chớp mắt:

 

"Vậy ta có làm hỏng kế hoạch của chàng không?"

 

Hắn cười, ôm lấy ta:

 

"Không hề."

 

"Vậy thì tốt."

 

Một thời gian sau, đảng phái của Thái tử dâng tấu tố cáo Tống lão gia tham ô, mưu sát dân lành.

 

Tam hoàng tử lập tức vứt bỏ Tống gia.

 

Tống lão gia và Tống Minh An bị bắt vào thiên lao, chờ đến mùa thu sẽ bị c.h.é.m đầu.O mai d.a.o muoi

 

Tần Vũ Như cũng bị liên lụy, bị đày đến biên cương.

 

Tống gia hoàn toàn sụp đổ.

 

Ta cố ý đến nhà lao xem bọn họ có kết cục ra sao.

 

"Tống Minh An, ngươi chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay đúng không?"

 

Tống Minh An nhìn thấy ta, lặng lẽ rơi lệ:

 

"Vương phi nương nương, về cái c.h.ế.t của Thẩm Dịch Đồng, lửa không phải ta đốt, độc cũng không phải ta hạ..."

 

Ta khẽ cười:

 

"Nhưng ngươi biết rõ chuyện g.i.ế.t thê tử. Chính vì ngươi muốn g.i.ế.t thê tử, đã hành động, nên mới có kết cục hôm nay."

 

Tống Minh An suy sụp ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm đầu:

 

"Ta lúc trước tại sao lại cưới nàng ấy chứ! Nếu không cưới nàng ấy, tất cả đã yên ổn..."

 

Ta nhìn hắn, giọng nói lạnh nhạt:

 

"Bởi vì ngươi nhu nhược ích kỷ. Rõ ràng biết sinh mẫu bị Tống phu nhân sát hại, nhưng vẫn tự lừa mình dối người, nhận kẻ thù làm mẫu thân. Rõ ràng không yêu Thẩm Dịch Đồng, nhưng không dám phản kháng mà cưới nàng ấy, lại còn hại nàng ấy thê thảm. Thẩm Dịch Đồng có lỗi gì? Nàng ấy không yêu ngươi, người nhà không muốn gả con gái ruột cho ngươi, nên đẩy nàng ấy sang, vậy mà lại bị các ngươi sỉ nhục, hành hạ, cuối cùng còn bị các ngươi g.i.ế.t c.h.ế.t! Nếu nói có ai oan ức, thì nàng ấy mới là người oan nhất!"

 

"Nếu như ngươi không nhu nhược, dứt khoát từ chối hôn sự này, thì đâu đến nỗi có kết cục ngày hôm nay. Nói đi nói lại, tất cả đều là lỗi của ngươi!"

 

Tống Minh An như bị sét đánh ngang tai, một lúc lâu sau mới ôm mặt khóc lớn.

 

Hắn hối hận không thôi, nói rằng đáng lẽ phải từ chối hôn sự từ đầu.

 

Lại nói rằng dù có cưới ta, cũng không nên có ý định g.i.ế.t người.

 

Nếu ta không c.h.ế.t, ít nhất Tống gia sẽ không tan cửa nát nhà.

 

Ta cười nhạt rời đi.

 

Tống Minh An đến c.h.ế.t cũng không biết, Thẩm Dịch Đồng vẫn sống tốt.

 

Vậy thì cứ để hắn mang theo hối hận xuống hoàng tuyền đi!

 

Một thời gian sau, Tam hoàng tử bị đảng phái của Thái tử chèn ép, phụ thân ta—kẻ gió chiều nào theo chiều ấy—lại quay sang đầu quân cho Thái tử.

 

Thái tử bề ngoài chấp nhận, nhưng kỳ thực đã nhìn thấu bản chất của ông ta, căn bản không đoái hoài gì đến.O mai d.a.o muoi

 

Tam hoàng tử nổi giận đùng đùng, lấy bằng chứng ra để đối phó phụ thân ta, khiến Thẩm gia gặp đại họa.

 

Phụ thân cầu cứu Thái tử, nhưng Thái tử từ chối.

 

Phụ thân vốn là kẻ hà khắc, vô tình, đến con cái cũng có thể vứt bỏ, huống hồ là bằng hữu?

 

Ông ta gặp nạn, chẳng ai ra tay giúp đỡ.

 

Thẩm phủ to lớn, cứ thế mà suy vong.

 

Mộ Dung Khánh hỏi ta:

 

"Thật sự không ra tay giúp sao?"

 

Ta cười, lắc đầu:

 

"Thẩm Dịch Đồng đã c.h.ế.t rồi, không giúp được."

 

Bây giờ người còn sống, là Trương Ngọc Kiều.

 

Trương Ngọc Kiều vì sao phải giúp Thẩm gia chứ?

 

Chuyện đó thật hoang đường biết bao!

 

- Hoàn văn -

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận