THẨM DỊCH ĐỒNG

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6c157Vw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ma ma vỗ tay, gia nhân theo sau lập tức mở rương, để lộ những vật phẩm bên trong.

 

Nhân sâm trăm năm, linh chi, đông trùng hạ thảo...

 

Thứ gì cũng có.

 

Còn có một viên Đông châu to bằng nắm tay.

 

Mọi người trong phòng đều nhìn đến ngây ngẩn.

 

Ma ma lại hỏi: “Tống gia có từng dùng những thứ này để bồi bổ cho Thẩm tiểu thư không?”

 

Bà mẫu: “...”

 

Ma ma thở dài: “Có bổ được hay không, ăn vào mới biết.”

 

Lúc này ta mới lên tiếng: “Đa tạ Trương cô nương, đa tạ ma ma.”

 

“Không có gì.” Ma ma mỉm cười, “Thẩm tiểu thư nếu có chuyện gì, có thể đến Hoa Thúy biệt viện tìm nô tỳ.”

 

Ma ma đi rồi, bà mẫu bắt đầu nổi trận lôi đình: “Trương cô nương nào chứ, chưa từng nghe qua, hạ nhân đã như vậy, chắc bản thân cũng chẳng có giáo dưỡng gì, sau này ít qua lại thì hơn!”

 

Ta ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

 

Bà mẫu lại mặt dày nói: “Những thứ này ngươi không dùng tới, mang vào kho đi!”

 

Ta lạnh lùng cười trong lòng.

 

Trước khi xuất giá, đích mẫu từng đánh giá Tống phu nhân là người xuất thân thấp kém, tâm địa độc ác, tầm nhìn nông cạn. Giờ đây, điều đó lại một lần nữa được chứng thực.

 

Đến cả bổ phẩm mà khuê mật của tức phụ mang đến cũng muốn cướp, đúng là vô liêm sỉ!

 

“Thế thì không được rồi.” Ta từ chối, “Những thứ này đều là bổ phẩm của ta, ta còn muốn sống nữa, bà mẫu ngay cả thuốc cứu mạng của tức phụ cũng muốn lấy, chuyện này mà truyền ra ngoài e rằng không hay đâu?”

 

Nói xong, ta bảo Hương Liên dẫn người đem hòm quà chuyển vào tiểu khố phòng của Khúc Du viện.O mai d.a.o muoi

 

“Ngươi!” Bà mẫu trợn mắt.

 

Tống Minh An bên cạnh ngăn lại: “Nương, thôi đi.”

 

Bà mẫu hừ lạnh rồi tức giận bỏ đi.

 

Tống Minh An căm ghét lườm ta một cái, sau đó cũng rời theo.

 

Ta lạnh lùng cười trong lòng. Hắn lấy tư cách gì mà lườm ta? Hắn có tư cách gì chứ?

 

Đáng ghê tởm!

 

Mấy ngày sau, ta lau sạch lớp trang điểm trên mặt, sắc mặt khôi phục vẻ hồng hào.

 

Trong mắt người ngoài, nhờ có bổ phẩm điều dưỡng, ta đã nhanh chóng hồi phục.

 

Gặp ai ta cũng khen ngợi: “Tất cả đều nhờ nhân sâm linh chi mà Trương cô nương tặng, ăn một chút đã thấy khỏe lên rồi.”

 

Ta chỉ khen Trương cô nương, không nói nửa câu nào không hay về Tống gia.

 

Trước đây, bà mẫu làm bộ làm tịch nói đã cho ta rất nhiều nhân sâm để dưỡng bệnh, kết quả là mãi chẳng thấy khá lên. Nay ta ăn nhân sâm của người khác thì lại khỏi ngay.

 

Điều này chứng minh trước đó Tống gia căn bản không hề cho ta ăn thứ tốt, hoặc nếu có thì e rằng cũng là hàng giả.

 

Ta, Tống Minh An và Tần Vũ Như vốn đã được nhiều người chú ý. Tin này vừa truyền ra, Tống gia lại bị vả mặt bôm bốp.

 

Tống lão gia bị người ta hỏi đến, chỉ có thể biện bạch rằng nam nhân không quản việc nhà, không rõ tình hình.

 

Ông ta né tránh, nhưng danh tiếng keo kiệt hà khắc của bà mẫu đã lan truyền khắp nơi.

 

Tống Minh An lăng nhăng, bà mẫu khắc nghiệt, gia phong của Tống phủ bị thiên hạ chỉ trích.

 

Khoảng thời gian đó, bầu không khí trong Tống gia u ám, vô cùng ngột ngạt.

 

Chỉ có ta là ngày ngày ăn ngon uống bổ, tâm trạng khoan khoái.

 

Chẳng mấy chốc, chuyện của Tống Minh An và Tần Vũ Như bị hai nhà hợp sức đè xuống.

 

Tần Vũ Như bị buộc phải cấm túc, không được gặp Tống Minh An, hôn sự cũng bị ảnh hưởng.

 

Tống Minh An cứ tưởng Tần Vũ Như thật lòng với mình, nay không gặp được nàng ta, liền thường xuyên mượn rượu giải sầu, làm việc bê bết chẳng ra sao.

 

“Nhìn thế tử gia như vậy, cứ tưởng là một kẻ si tình lắm đấy!” Hương Liên bĩu môi khinh bỉ.

 

“Hắn có gì mà tình với nghĩa?” Ta lạnh lùng nói, “Chẳng qua là vì Tần Vũ Như có thân phận cao, lại là đích nữ, có thể thỏa mãn giấc mộng của hắn, nên mới không ngừng nhung nhớ. Nếu Tần Vũ Như chỉ là một thứ nữ, hắn có khi còn chẳng buồn liếc mắt.”

 

Ta mặc kệ trò hề của Tống Minh An, chỉ cần hắn không dây dưa đến ta là được.O mai d.a.o muoi

 

Mấy tháng trước ở Phật tự, nếu khi ấy Tống Minh An bắt được Ninh Vương, có lẽ hắn đã thăng quan từ lâu. Nhưng kết quả lại là công dã tràng, bị Tam hoàng tử trách mắng.

 

Giờ đây, Ninh Vương đã trở về và còn được Hoàng đế trọng dụng, khiến Tam hoàng tử càng căm ghét Tống Minh An vì trước đó đã không g.i.ế.t được Ninh Vương.

 

Ngay lúc này, thay vì biết điều mà thu mình lại, Tống Minh An lại còn gây chuyện ầm ĩ với Tần Vũ Như, làm việc thì bê tha, khiến Tam hoàng tử nổi trận lôi đình.

 

Nếu không phải nhờ Tống lão gia ở phía trước chống đỡ, rất được Tam hoàng tử coi trọng, có lẽ hắn đã bị cách chức từ lâu rồi.

 

“Đáng đời! Đôi cẩu nam nữ đó đúng là quá đáng mà!”

 

Hương Liên nghe ngóng tin tức xong trở về, mặt mày hớn hở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tham-dich-dong/chuong-6.html.]

Nghe tin Tống Minh An xui xẻo, ta cũng bật cười.

 

8

 

Những lời đồn về sự hà khắc của bà mẫu ngày càng lan rộng. Để dập tắt tin đồn, bà ta giao quyền quản gia cho ta, cũng chịu dẫn ta theo tham dự các yến tiệc.

 

Trước mặt mọi người, quan hệ giữa chúng ta rất tốt.

 

Ta biết dừng đúng lúc, không hoàn toàn xé rách mặt.

 

Bà ta muốn diễn kịch, ta cũng phối hợp.

 

Lúc quản gia, ta xử sự thỉnh thị, chăm chỉ tận tụy.

 

Dù trong lòng ta hận bọn họ, nhưng cái thế đạo này, đã gả làm dâu nhà người, thì không có quyền lựa chọn.

 

Trừ phi hòa ly.

 

Nhưng có thể hòa ly trở về nhà mẹ đẻ, đó là đãi ngộ mà chỉ những nữ nhi được sủng ái nhất mới có, cần phải có nhà mẹ đẻ ra sức chống đỡ.

 

Dù là nữ nhi được sủng ái mà trở về, nửa đời sau cũng sẽ bị người ta xì xào bàn tán.

 

Còn ta, một thứ nữ như ta, không xứng.

 

Một khi đề cập đến, nếu nhà mẹ đẻ nói một câu "để nhà chồng xử trí", ta có thể sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.

 

Phân tích đến đây, ta chỉ có thể tạm nhẫn nhịn.

 

Người Tống gia biết ta không phải kẻ dễ bắt nạt, nếu muốn ra tay với ta, bọn họ cũng phải trả giá.

 

Trong mắt bọn họ, ta là một tảng đá cứng đầu, còn họ là ngọc quý tôn quý, không đáng để lấy ngọc đập đá, tự chuốc khổ vào thân.O mai d.a.o muoi

 

Thấy ta mềm mỏng, bọn họ cũng yên ổn lại.

 

Tống phủ yên tĩnh trở lại, duy trì một sự cân bằng vi diệu.

 

Ta tranh thủ một lúc rảnh rỗi đi gặp Ninh Vương, cảm tạ ân tình của hắn.

 

"Lần trước Thẩm tiểu thư đã cứu bản vương một mạng, báo đáp nàng là lẽ đương nhiên."

 

Mộ Dung Khánh khoác trường bào màu lam bảo, khí chất cao quý, lại mang dáng vẻ thanh tao tựa gió mát trăng trong.

 

Hắn mỉm cười nói chuyện, giọng nói trong trẻo trầm ấm.

 

Chỉ cảm thấy, sắc thái của mọi nam nhân trong thiên hạ, đều đọng lại nơi chân mày hắn.

 

Ta không dám lưu lại lâu, khách sáo vài câu rồi vội cáo từ rời đi.

 

"Thẩm tiểu thư."

 

Sau lưng vang lên tiếng gọi của Mộ Dung Khánh.

 

Ta quay đầu lại.

 

Hắn nghiêm túc hỏi ta: "Nàng sống có tốt không?"

 

Tim ta bất giác thắt lại, nhưng ta vẫn mỉm cười: "Điện hạ, ta sống rất tốt."

 

Nói xong, ta vội vã rời đi.

 

Dù có không tốt, thì kể lể những chuyện hậu trạch này với Ninh Vương, có ích gì đâu?

 

Ta với hắn, cũng không thân thiết đến vậy.

 

Từ ngày đó, Ninh Vương có việc rời kinh, chúng ta không liên lạc nữa.

 

Nghe nói hắn được bệ hạ trọng dụng, bị phái đi địa phương trấn áp giặc cướp.

 

Ninh Vương đắc thế, thế lực của Thái tử cũng theo đó mà lớn mạnh, triều đình lại bắt đầu biến động.

 

Phụ thân ta – kẻ gió chiều nào xoay chiều nấy – thấy tình hình không ổn, vội vã tránh xa bè cánh của Tam hoàng tử.

 

Dù sao nữ nhi đã gả đi chỉ là một thứ nữ, không có trọng lượng, liên minh này cũng chẳng đáng tin cậy.O mai d.a.o muoi

 

Hành động của ông ta rõ ràng là từ bỏ ta.

 

Tình cảnh của ta lại lần nữa rơi vào thế nguy hiểm trùng trùng.

 

Nhưng khoảng thời gian đó, bà mẫu không rảnh để tìm ta gây sự, bởi vì nhà đại cô nương gặp nạn, cả nhà bị sơn tặc g.i.ế.t c.h.ế.t.

 

Đại cô nương là nữ nhi duy nhất của bà mẫu, là ruột thịt.

 

Nghe tin, bà ta khóc đến c.h.ế.t đi sống lại.

 

Là tức phụ, ta đương nhiên phải ở bên hầu hạ.

 

Bà mẫu bi thương quá độ, gặp ai cũng khóc lóc không ngừng, liên tục kể về chuyện của đại cô nương, người cũng suy sụp bệnh nặng.

 

Bà mẫu ngã bệnh, mọi chuyện lớn nhỏ trong Tống phủ đều do ta quán xuyến.

 

Người Tống gia đương nhiên sẽ không tìm ta gây phiền phức vào lúc này.

 

Ta làm việc tận tâm tận lực, trong lòng ôm một tia hy vọng mong manh rằng, nếu ta đã cố gắng như vậy, bọn họ có thể sẽ không đối xử hà khắc với ta nữa.

 

Sau tang lễ của đại cô nương, bà mẫu dần dần hồi phục.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận