Nắng Vẫn Chờ Em Trở Về!
2
Tái ngộ, có chắc là duyên không?
“Vào đi” Tiếng nói trầm ấm phát ra từ phía sau cánh cửa. Hạ Anh thoáng có chút ngẩn ngơ bởi giọng nói quen thuộc, nhưng rất nhanh đã lấy lại được ý thức. Vội nắm lấy tay cầm, đẩy nhẹ cửa ra.
“Bác sĩ, cô ấy bị choáng, khi nãy suýt nữa ngất xỉu giữa đường. Nhờ anh khám hộ cho xem cô ấy có bị gì không? có nặng không? Có cần phải kiêng cử ăn uống hay kê đơn thuốc gì không?” Giọng thanh niên gấp gáp, nhanh chóng đóng cửa lại rồi đẩy nhẹ người cô gái về phía trước. Thanh Hải kéo ghế đối diện bàn của bác sĩ, vội vàng ấn vai Hạ Anh ý bảo cô ngồi xuống.
Bác sĩ: “…”
Hạ Anh: “…”
Còn có thể ồn ào hơn được nữa không?
Rột cuộc là ai có bệnh?
Sau một lúc im ắng, người con trai mặc chiếc áo blouse trắng mới liếc mắt quan sát kỹ càng gương mặt của cô gái ngồi đối diện mình, anh khẽ nói:
“Há miệng ra”. Sau đó giơ chiếc đèn pin lên.
Hạ Anh ngoan ngoãn nghe lời. Từng khớp tay thon dài trắng trẻo giữ lấy chiếc đèn pin, tay còn lại nhẹ nâng cằm cô gái đối diện lên. Ánh sáng chiếu rọi vào khoang miệng hồng hào, vươn chút sự ẩm ướt nhẹ. Sau khi kiểm tra xong các bước cơ bản, đôi bàn tay thon dài rắn chắc nõn nà với lấy cây bút phía bên cạnh.
“Dạo gần đây cô ăn uống cái gì? Ngủ có đủ giấc không? Có thường xuyên mơ thấy ác mộng hay có những biểu hiện gì khác không?”
Hạ Anh thoáng trầm ngâm, đôi mắt đang rũ xuống bỗng ngước lên. Lộ ra tròng mắt trong veo thanh khiết, có chút không thích hợp với phần đuôi mắt xếch lên quyến rũ của cô, nhưng vẫn mê hoặc đến kì lạ. Cô nhẹ giọng đáp lời:
“Ăn uống sinh hoạt bình thường, rau thịt và các chất đầy đủ. Nhưng tôi không ngủ đủ giấc, một ngày nhiều nhất là ngủ năm tiếng. Ác mộng… Không thấy, nhưng hay bị tỉnh giấc lúc nửa đêm. Ngoài hay bị chóng mặt, tôi thường xuyên thấy buồn nôn nữa.”
“Ừm”.
Sau đó lại là một khoảng lặng, cả căn phòng dường như chỉ nghe thấy tiếng bút kêu khi lướt qua mặt giấy. Được một lúc, người con trai mặc áo blouse cởi khẩu trang ra, lộ ra gương mặt đẹp trai thanh khiết đến mức khó có thể kiềm chế, anh lơ đễnh liếc qua người đàn ông mặc áo sơ mi kế bên cô gái, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô:
“Chỉ bị thiếu máu và mệt mỏi do không ngủ đủ giấc thôi. Tôi kê đơn rồi, chút nữa ra ngoài quầy lấy thuốc”.
“Được”.
Trước khi bước hẳn ra ngoài, Thanh Hải gấp gáp cảm ơn bác sĩ, sau đó quay người lại nhỏ giọng chất vấn cô nàng đi bên cạnh:
“Em đó, sau này làm việc ít lại. Lo ngủ nghỉ đầy đủ một chút, em mà còn làm như thế nữa, anh cho em nghỉ việc một tuần để bồi dưỡng lại cơ thể đó. Có nghe chưa hả, Hạ Anh?”.
Sau khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, người con trai nọ mới ngước mắt, trong đôi mắt ấy có sự thâm trầm khó tả. Gương mặt trắng nõn, sóng mũi cao, chân mày rậm cùng với đôi môi đỏ tự nhiên. Nhan sắc đẹp đẽ thế này, ấy thế mà khi trầm ngâm lại diễm lệ đến khó tả.
Hai chữ Hạ Anh được thốt ra từ miệng của người đàn ông kia, cớ vậy mà lại quanh quẩn trong đầu chàng trai nọ một cách ngớ ngẩn.
“Hạ Anh…”
“Bác sĩ Hồ, bác sĩ Hồ ơi? Bác sĩ, Hồ, Nhật, Anh ơi?” Một giọng nói trong trẻo phát ra từ phía ngoài cánh cửa. Không đợi người bên trong đáp lại, bên ngoài đã có một cái đầu nhỏ thò vô thăm dò.
“Làm gì mà anh trầm ngâm thế? Bộ gặp người cũ ở đây hay gì?”
Nhật Anh: “…”
“Ối, không trả lời? Vậy là thật hả? Trời ơi, còn có thể may mắn hơn được nữa không? Là chị gái nhỏ nào vậy, gặp khi nào, vừa mới đi hả? Anh có chào hỏi gì người ta không? Ôi, làm đi làm mà còn có thể gặp phải tình huống như thế này nữa à?” Cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ y tá màu hồng ôm bụng cười ngoặt nghẽo, cười không đến mức không tôn trọng mặt mũi của ai.
“Cười đủ chưa, tìm tôi làm gì?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc lại vang lên.
“À, hừm!” Cô nàng nhỏ xiết tay ho khan, trịnh trọng nói: “Còn gì nữa? Mọi người bảo tan ca đi ăn trưa, hôm nay chị Quyên kbao đó. Bà ấy keo kiệt thấy mồ, không biết hôm nay sao tự dưng lại chịu chi tiền ra đãi tụi mình nữa”. Giọng nói tinh nghịch, trẻ trung nhưng lại cố gắng tỏ ra vẻ bí hiểm, tựa như đang tìm kiếm điều gì.
“Không đi”.
Yên Thảo: “?”
Yên Thảo: “Hả? Gì nhanh vậy? Anh đùa đấy à, chị Quyên khao đó, tu cả kiếp chưa chắc gì đã gặp lại vận may thế này đâu. Sao vậy, anh có hẹn với ai hả?”
“Không có.” Nhật Anh đáp.
“Vậy chớ sao anh không đi?” Yên Thảo mặt mày nhăn nhó cố hỏi tới.
“Lười.”
Yên Thảo: “?”
Yên Thảo: “Làm bác sĩ mà lười! Anh cũng nên xem lại bản thân anh đi đó!” Cô nàng nhỏ nhắn nói xong, đóng sầm cửa lại rồi hậm hực bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại một người, Nhật Anh chống cằm, suy ngẫm.
Sau chừng ấy năm không gặp.
Vậy là…
Cô ấy có người mới rồi à?