Nắng Vẫn Chờ Em Trở Về!
1
''Miễn là duyên, dù cho cố tránh né, chối từ. Sớm muộn gì cũng tỏ.''
Sương mù buổi sớm mai đã tan dần, bầu trời đầy nắng đang chuyển mình bước lên chiếu rọi xuống nơi thành phố phồn hoa đầy rực rỡ. Phía bên trong một nhà hàng, nơi có đông đúc những kiểu người tài phiệt khác nhau đang thưởng thức buổi sáng đắt đỏ.
Phía trong góc, nơi góc khuất khó nhìn thấy nhất. Một bàn ba người với những đĩa thịt bò hảo hạng và ba ly rượu vang lưng chừng bằng một cách nào đó vẫn có thể tạo ra được sự chói mắt không gần không xa.
“Rất vui được hợp tác.” Chàng trai với vóc dáng cường tráng khoác lên mình bộ áo sơ mi màu xanh đen, tay áo được xắn lên tinh tế để lộ ra hai bắp tay rắn chắc cùng chiếc đồng hồ đắt đỏ đang mỉm cười bắt tay với người đối diện.
“Chắc chắn rồi, tôi hy vọng dự án lần này của chúng ta sẽ thành công.” Người đàn ông trung niên mỉm cười hiền hậu đáp lại cái bắt tay ấy, đồng thời đánh mắt sang phía bên cạnh của chàng trai mặc áo sơ mi đầy tinh tế.
“Cô Đỗ, dự án lần này ắt là không thể nào thiếu được công sức của cô rồi. Nghe tên cô đã lâu, giờ mới được gặp mặt. Nghe giám đốc Hải bảo rằng hồ sơ lần này cũng do một tay cô chuẩn bị, khó có thể không khen ngợi một câu tỉ mỉ và đầy chi tiết đấy. Rất vui được làm việc với cô!” Lão niên lại lần nữa cười, nhưng lần này ông lộ ra cả hàm răng đượm vàng, tuy vậy trông không có một chút khó chịu nào mà lại nhìn gần gũi vô cùng.
Ông nhìn lấy người con gái cao ngang vai của người đứng bên cạnh. Cô gái mặc chiếc váy ngắn ngang đầu gối màu đen, đi cùng chính là chiếc áo sơ mi đen tuyền được xắn tay gọn gàng.
Đây là Đỗ Hạ Anh, thiếu nữ tuổi hai mươi lăm có gương mặt trắng nõn, đuôi mắt hơi xếch lên vô cùng quyến rũ, hàng mi rậm rạp cong cong chẳng cần phải sử dụng bất cứ dụng cụ trang điểm nào mà vẫn đẹp đẽ vô cùng. Môi đỏ Hạ Anh cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng cùng với hai chiếc răng nanh trẻ trung tạo ra một sự đối lập như không hề cố ý đối với nụ cười của người đàn ông trung niên kia.
“Còn gì vinh hạnh hơn nữa ạ, hợp tác vui vẻ nhé. Giám đốc Trương!” Người con gái họ Đỗ lễ phép cúi người xuống thấp một chút, đưa tay ra chờ sự đáp lại của người ngồi phía đối diện.
“Ha ha, chắc chắn, chắc chắn rồi.” Ông lão với mái tóc đã thoáng bạc phân nửa cười lớn, đáp trả lại cái bắt tay của cô gái nọ.
“Lần này thành công cũng nhờ một tay em đó, Hạ Anh.” Chàng trai cao ráo mặc chiếc áo màu xanh đen cười tinh nghịch, đẩy đẩy vai của cô nàng đi bên cạnh. Thoạt nhìn trông có chút… không hợp tình hợp lý.
Thiếu nữ họ Đỗ cười nhẹ, ngước đôi mắt trong veo đầy quyến rũ lên, đây dường như là một trong những điểm yếu chí mạng của người đàn ông nọ.
“Anh Hải quá khen rồi, không có anh chỉnh lại đồ án của em thì làm sao mà được như hôm nay.”
Thanh niên thoáng ngẩn ngơ, một lúc lâu sau mới đáp lại với vành tai hơi ửng đỏ:
“Không phải đâu, nhờ em mà”.
Anh vừa đi vừa nói, đi được một chút mới nhận ra rằng không nghe thấy được tiếng giày cao gót của người bên cạnh nữa mới ngơ ngác quay đầu lại.
“Anh Hải, em…” Hạ Anh nói, giọng nhỏ dần. Sau đó choáng váng, bước chân không vững nữa mà đổ nhào về phía sau.
…
Bàn tay bất giác đưa về phía trước, đỡ phía sau eo của người con gái. Thanh Hải thở phào: “May mà không ngã”.
Nửa giờ sau, khi đã hoàn toàn tỉnh táo lại, Hạ Anh mới nhận ra rằng mình đang ngồi trong một chiếc xe hơi màu đen. Và chiếc xe hơi ấy đang đậu trước một cổng bệnh viện lớn.
“Anh Hải, không cần đâu. Em chỉ bị choáng chút thôi mà, về nghỉ ngơi tí là khỏe rồi”. Hạ Anh quay đầu nhìn qua ghế lái bên cạnh, trong lòng có chút ấm áp xen lẫn bất lực với người đàn ông này.
Nghe đến đây, thanh niên thoáng nheo mày. Chuẩn bị bắt đầu một màn thao thao bất tuyệt:
“Em xem, với cái tính khí của em, làm việc gì cũng lao đầu vào chả để tâm giờ giấc. Hôm qua em ngủ bao lâu? Chắc còn chưa đủ năm tiếng nữa, anh công nhận, anh cần hoàn thành xong đồ án sớm để công ty mình chạy dự án nhanh hơn một chút. Nhưng cái gì em không làm được có thể nhờ vả các đồng nghiệp khác mà, em xem. Bây giờ mọi chuyện ổn thỏa mà em thế này, anh có yên tâm được không? Người ngoài nhìn vào không biết lại nói anh bóc lột sức lao động của nhân viên đó. Em..''
Lời còn chưa nói hết, Hạ Anh đã thở dài, gỡ dây an toàn ra.
“Em biết rồi, khám là được chứ gì. Em xuống khám ngay đây, vả lại, công việc quan trọng, giao cho người khác em không quan tâm.”
“Em, cái con bé này sao cứng đầu vậy hả?” Chàng trai cáu kỉnh, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Em chờ anh ở sảnh, anh đỗ xe xong rồi vào với em.”
“Không cần đâu anh Hải, em tự đi được mà.” Cô gái vội vàng xua tay từ chối sự nhiệt tình quá mức của người cấp trên này.
“Em đứng trong đó đi. Vứt em một mình trong này khác gì chừa cho em một chỗ để chạy trốn, anh đi là em bắt xe về nhà liền chứ gì?” Thanh Hải nhăn nhó.
“Em không có mà”. Cô gái tự biết mình cãi không lại, nên đành thở dài. Ngoan ngoãn nghe lời chờ ở sảnh.
Chỉ là cô không biết, bắt đầu từ lúc này. Vạn sự trong cuộc sống của cô sẽ thay đổi. Người năm ấy cô không muốn gặp lại, hôm nay khó trách sẽ đối diện với cô.