Mệnh Thư

Chương 9

6

 

Ta chạy về phía truy binh, thà c.h.ế.t ở phủ Thái tử còn hơn bị hắn thay lòng rồi giết.

 

Ít ra, ta vẫn có thể giữ lại chút ký ức giả dối, những kỷ niệm đẹp đẽ ta từng đánh cắp.

 

Ta ôm lấy quyết tâm phải c.h.ế.t mà trở về, không còn nghĩ đến ngày gặp lại hắn nữa.

 

Nhưng không ngờ, ta lại nhìn thấy Triệu Phỉ.

 

Triệu Phỉ còn sống.

 

Hắn ngồi thẳng trên ghế, cổ quấn băng, khuôn mặt không chút biểu cảm, chăm chú nhìn ta.

 

Hắn… rõ ràng đã c.h.ế.t mà.

 

Còn vết rạch trên mặt hắn, sao lại không thấy nữa?

 

Uyển nương lao đến, giáng cho ta một cái tát.

 

"May mà Thái tử phúc lớn mạng lớn, chỉ bị thương ngoài da, tiện nhân này, ngươi nhất định không được c.h.ế.t tử tế!"

 

Ta cố gắng nhớ lại, làm sao hắn có thể chỉ bị thương ngoài da? Ta rõ ràng đã cắt đứt cổ họng hắn, tận mắt nhìn hắn m.á.u chảy đầy đất, tắt thở…

 

Chuyện này là sao?!

 

Uyển nương lại lao đến bên Triệu Phỉ:

 

"Điện hạ, xin người lập tức hạ lệnh, đưa ả tiện nhân này vào ngục, không lâu nữa đem ra c.h.é.m đầu!"

 

Triệu Phỉ không phản ứng, dường như không nghe thấy gì, chỉ chăm chú nhìn ta.

 

"Điện hạ?" Uyển nương nhận ra sự bất thường của hắn, giọng run rẩy, "Điện hạ, người làm sao vậy? Đừng dọa nô tỳ…"

 

Uyển nương bật khóc, rồi cầm lấy roi, trút giận lên ta, quất mạnh từng roi.

 

Bất ngờ, roi dừng lại giữa không trung.

 

Ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy roi của Uyển nương bị giữ chặt lại.

 

Người giữ roi chính là…

 

Triệu Phỉ.

 

"Điện hạ?"

 

Uyển nương không thể tin nổi, trố mắt nhìn hắn.

 

Hắn không nói lời nào, bước đến chỗ ta, cúi xuống.

 

"Thất lễ rồi, Tô tiểu thư."

 

Ta nghe hắn nói khẽ, rồi hắn bế ta lên.

 

"Điện hạ, người đang làm gì vậy?! Tiện nhân này…"

 

Triệu Phỉ không để ý đến bà ta, chỉ nhẹ nhàng ôm ta, đặt ta vào phòng.

 

"Ngươi không phải Triệu Phỉ."

 

Triệu Phỉ trước mắt ta và Triệu Phỉ trước đây như hai con người hoàn toàn khác nhau.

 

Hắn bình tĩnh, nghiêm trang, đầy lễ độ.

 

"Ta không phải."

 

"Vậy tại sao ngươi lại ở trong thân xác Triệu Phỉ?"

 

"Ta cũng không biết. Ta nhớ rõ mình bị người khác g.i.ế.c chết, chìm vào bóng tối, rồi theo một tia sáng mà đến, mở mắt ra thì đã ở đây."

 

"Vậy ngươi là ai? Sao ngươi biết ta?"

 

Hắn nhìn ta, đôi mắt trong sáng, như đang nhìn một người quen cũ từ lâu không gặp.

 

"Chúng ta… đã từng gặp nhau sao?"

 

"Đã từng, nhưng ta chỉ là một người qua đường."

 

"Vậy ngươi… tên gì?"

 

Hắn cười, không trả lời.

 

Ta chợt nhận ra, có lẽ hắn đã từng nói tên mình trong một kiếp trước, nhưng ta đã quên mất.

 

"Ta là Vân Sinh."

 

Đúng vậy, ta thật sự đã quên.

 

Ta lúng túng, còn hắn mỉm cười.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận