Mệnh Thư
Chương 14
8
Ta không hiểu, tại sao hắn lại trở nên như thế này?
Ngày trước trên thảo nguyên, hắn luôn nghiêm khắc với bản thân, khoan dung với người khác, chưa bao giờ làm hại người vô tội, dù chỉ là kẻ nô lệ thấp hèn.
Ta vẫn nhớ, buổi sớm hắn cho ngựa ăn, cùng đại bàng và chó săn chạy trên thảo nguyên, rõ ràng hắn từng là một thiếu niên mềm lòng và rạng rỡ.
Chính ta đã biến hắn thành một con quái vật.
Ta phải nói với hắn tất cả, về "Mệnh Thư," về sự thật.
Ta không quan tâm điều gì nữa.
"A Hoài, ta ngày ấy không phải muốn g.i.ế.c ngươi…"
Cơn đau dữ dội ập đến, ta phun ra một ngụm m.á.u lớn.
Quả nhiên, "Mệnh Thư" không cho phép ta nói ra sự thật.
Ô Lặc Hoài vứt kiếm, lao đến, đỡ lấy cơ thể ta đang dần lả đi.
Ta ngã vào lòng hắn, m.á.u từ miệng ta không ngừng tuôn ra, thấm ướt cả n.g.ự.c hắn.
"Ta… có thể… nhìn… thấy…"
Mỗi từ ta thốt ra, cơn đau lại tăng lên gấp bội.
Tầm nhìn của ta mờ đi, không thể phát ra thêm âm thanh nào.
Ta chỉ có thể nghe thấy giọng hắn, đầy vẻ kinh hoàng:
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Mau gọi thái y!"
Ta nắm chặt vạt áo hắn:
"Đừng… giết…"
Ta dùng giọng yếu ớt cầu xin hắn, cơ thể hắn cứng lại, cuối cùng cũng mở miệng:
"Được, ta không g.i.ế.c hắn."
Ta thở phào, rồi ngất lịm đi.
Khi ta tỉnh lại, một giọng nữ vang lên, đó là Cách Mã, thị nữ luôn theo bên cạnh Ô Lặc Hoài.
"Tiểu Khả Hãn, ngài đã trông nàng ấy ba ngày ba đêm không nghỉ, thái y nói nàng ấy đã qua cơn nguy hiểm, ngài nên đi nghỉ đi."
Giọng nàng đầy lo lắng.
"Ta không sao, Cách Mã, ngươi đi xem thuốc đã sắc xong chưa?"
Ta nhắm mắt, giả vờ đang ngủ, không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
"Đừng giả vờ nữa."
Nhưng hắn đã nhìn thấu.
"Tỉnh rồi thì ngồi dậy uống thuốc."
Ta ngồi dậy, định tự mình cầm bát thuốc, nhưng hắn lại dùng thìa đút cho ta.