Mệnh Thư
Chương 12
Hắn đem thiết kỵ san bằng từng tấc đất, thanh đao của hắn không buông tha bất kỳ sinh linh nào.
Ta không thể để Vân Sinh chết.
Ta cũng không thể trở thành nô lệ của Ô Lặc Hoài.
"Vân Sinh, ngươi có nguyện ý cùng ta bỏ trốn không?"
Trên khuôn mặt Vân Sinh, nụ cười dịu dàng xen lẫn nỗi buồn:
"Tiểu thư ở đâu, Vân Sinh sẽ ở đó."
Khi đại quân của Ô Lặc Hoài công phá cổng thành, chúng ta trốn vào núi sau.
Ta dự định ẩn náu trong rừng sâu, ở ngôi chùa của lão hòa thượng một thời gian, rồi cải trang rời khỏi thành.
Đêm đen, gió lớn, bóng cây lay động như bóng quỷ, ta kéo hắn chạy thục mạng.
Rừng yên tĩnh đến rợn người, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của ta khi chạy.
Cành gai cào rách da ta, nhưng ta không dám dừng lại.
Ta không thể rơi vào tay Ô Lặc Hoài. "Mệnh Thư" sẽ không để ta nói ra sự thật, thứ chờ ta chỉ có nhục nhã và tra tấn vô tận.
Đột nhiên, chân ta bị trẹo.
Vân Sinh đỡ lấy ta, hỏi ta có sao không.
Ta lắc đầu, nhưng rồi đứng sững lại.
Ta nhìn thấy trong bóng tối phía xa, một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, kèm theo tiếng gầm gừ thấp của một con thú dữ.
Ngay sau đó, Vân Sinh đẩy ta ra, một con sói lao về phía hắn.
Ta ngã ngồi xuống đất.
Ở đây sao có thể có sói thảo nguyên?
Là Ô Lặc Hoài.
Hắn, đang ở gần đây.
Ta run rẩy, nhìn con sói cắn xé Vân Sinh, mùi m.á.u tanh tràn ngập trong không khí.
Ta hoảng loạn, rút d.a.o găm, lao đến, đ.â.m mạnh vào bụng con sói.
Nó lập tức quay sang ta, khi sắp cắn vào cổ họng ta, Vân Sinh đã kịp thời ghì chặt cổ nó.
Khuôn mặt hắn đầy máu, hắn dùng toàn bộ sức lực ghì chặt con sói, khó nhọc nói:
"Mau chạy đi!"
Ta nhìn hắn thật sâu, rồi đứng dậy chạy tiếp.
Vút! Một mũi tên bay đến, cắm phập vào thân cây phía trước ta vài tấc.
Dưới ánh trăng, ta thấy rõ hình điêu khắc chim ưng – biểu tượng của hoàng tộc Bắc Địch – trên mũi tên.
Chân ta như nhũn ra.
Ta đổi hướng chạy, nhưng chẳng bao lâu, một mũi tên khác lại chặn trước mặt.
Ta không ngừng đổi hướng, nhưng dù đi đâu, tên vẫn xuất hiện.
Như thể muốn nói rằng ta đã không còn đường thoát, ta chỉ là con thú bị vây trong bẫy.
Ta hoảng loạn, chạy bừa. Lần này, không có mũi tên nào cản đường.
Ta như nhìn thấy hy vọng, càng không dám dừng lại.
Không biết đã chạy bao lâu, ta kiệt sức, đôi chân gần như không còn cảm giác.