Mệnh Thư
Chương 20
Ta sững người, cuối cùng hiểu được tâm ý của hắn.
Ta đưa tay nắm lấy tay hắn, mỉm cười nói:
"Được, một đời một kiếp một đôi người."
Vách đá cuối cùng cũng sụp đổ, hắn kéo ta vào trong lòng, cùng ta rơi xuống vực, tựa như hai ngôi sao băng lướt qua bầu trời.
Ta lắng nghe nhịp tim hắn, sâu thẳm như miệng của một con thú khổng lồ đang chờ nuốt chửng chúng ta, nhưng ta lại cảm thấy chưa bao giờ an lòng đến thế.
Ta đã làm được, mẫu thân ơi.
Ta đã thay đổi kết cục.
Có lẽ, ta sẽ rơi xuống tan xương nát thịt, linh hồn ta như thoát ra khỏi thân xác.
Một mảng tối đen, tĩnh lặng tuyệt đối.
Dần dần, ta nghe thấy tiếng nước chảy, ta mở mắt ra.
Có lẽ đây là ảo giác trước khi chết, ta nhìn thấy mình đang ở dưới đáy của dòng nước.
Mọi thứ đều mờ mịt, như mộng như ảo.
Chỉ nghe được tiếng dòng nước chảy xiết, giống như gió lùa qua những rặng núi.
Thời gian tựa hồ như dừng lại, không biết đã qua bao lâu, ta nghe thấy một giọng nói.
"Tô Vân Kỳ."
Là cuốn mệnh thư.
"Ta c.h.ế.t rồi sao?"
"Ngươi c.h.ế.t rồi, nhưng cũng chưa chết."
"Ý ngươi là gì?"
"Ta kể cho ngươi một câu chuyện nhé."
"Chuyện gì?"
"Một câu chuyện khác."
"Phu nhân nhảy xuống hồ rồi! Mau đến đây! Mau đến đây!"
Đột nhiên, bên tai vang lên một loạt tiếng ồn ào, ta mơ hồ nhận ra giọng của nhũ mẫu.
Còn có tiếng một cô bé đang khóc thét.
"Mẫu thân! Mẫu thân!"
Một cảm giác kỳ lạ dâng lên, bởi vì tiếng khóc đó, giống như giọng ta thuở nhỏ.
Có người kéo tay ta, lôi ta lên khỏi mặt nước.
Ta ho dữ dội, nhìn xung quanh, kinh ngạc khi thấy những khuôn mặt quen thuộc.
Đây rõ ràng là đêm mẫu thân ta nhảy hồ tự vẫn.
Đột nhiên, một cô bé lao vào lòng ta, khi nàng ngẩng đầu lên, ta nín thở.
Đó là gương mặt của ta, là ta lúc mười hai tuổi.
Ta nhìn xuống mặt hồ, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước, không, thứ ta nhìn thấy, là gương mặt của mẫu thân ta.