Mệnh Thư

Chương 16

Tất cả những điều đó, chỉ tồn tại trong ký ức của riêng ta.

 

"Ta biết."

 

Nhưng Vân Sinh lại trả lời ta.

 

"Ngươi hiểu ta nói gì sao?"

 

Hắn gật đầu.

 

"Tô tiểu thư, ta nhớ mà. Cho dù mọi người quên đi, ta vẫn nhớ."

 

"Nhớ gì?"

 

"Nhớ người đã thử đi tìm hắn, đã thử chống lại số mệnh."

 

Ta cúi đầu, nhìn vào cổ tay mình – không còn vết dấu của cát hồng sa.

 

Ta cười, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

Tô Lạc Lạc đã lừa ta, nàng không có khả năng xóa bỏ những gì đã xảy ra. Quá khứ giữa ta và Ô Lặc Hoài vẫn còn tồn tại.

 

Nàng chỉ thay đổi ký ức của mọi người, để trong trí nhớ của họ, khuôn mặt của ta biến thành Tô Lạc Lạc.

 

Nhưng tại sao ký ức của Vân Sinh lại không bị thay đổi hay xóa bỏ?

 

"Vân Sinh, vì sao người viết sách không thể thay đổi ký ức của ngươi?"

 

Hắn mỉm cười:

 

"Có lẽ vì ta không quan trọng, nàng ta cho rằng không đáng để bận tâm."

 

Dù lý do là gì, ít nhất, trên đời này vẫn còn một người chứng kiến quá khứ của ta, khiến ta tin rằng tất cả không phải là ảo tưởng, mà là sự thật đã tồn tại.

 

"Vân Sinh, ta giống như một con chim trong lồng, cố gắng đập cánh đến mức đầu rơi m.á.u chảy, nhưng vẫn không thể thoát ra."

 

Ta cười cay đắng.

 

"Ta tận mắt thấy mẫu thân c.h.ế.t thảm, phụ thân thay lòng. Ta không muốn đi vào vết xe đổ của bà, nên ta không từ thủ đoạn, giả nhân giả nghĩa, hãm hại muội muội.”

 

"Sau đó, để thay đổi vận mệnh, ta tiếp cận Ô Lặc Hoài, nhưng ta không tin vào chân tình, lại vội vàng tìm người viết sách, suýt nữa g.i.ế.c c.h.ế.t hắn.”

 

"Cuối cùng, ta muốn sống cho bản thân mình một lần, muốn nói cho hắn sự thật, nhưng rơi vào tình cảnh hôm nay.”

 

"Vân Sinh, ta chỉ muốn sống một cuộc đời tốt đẹp, nhưng tại sao một bước sai, lại sai cả đời? Ngươi nói xem, có phải ta vốn dĩ không thể thắng được số mệnh?"

 

"Tô tiểu thư, người không sai. Khi bị vây trong mây mù, có mấy ai nhìn rõ được đâu?"

 

"Vậy làm thế nào ta mới có thể thay đổi tất cả những điều định sẵn đây?"

 

Ánh nắng xuyên qua tán lá, rơi trên khuôn mặt hắn.

 

Ta nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn, tựa như bông tuyết, rơi xuống trái tim đầy rối bời của ta.

 

"Tiểu thư, người cần xua tan mây mù."

 

"Ta nên làm thế nào?"

 

"Khi tâm không rối, mới có thể thấu hiểu."

 

Khoảnh khắc đó, dường như làn sương mù trước mắt ta thật sự tan đi đôi chút.

 

Sự thật, như đang ẩn hiện, lấp ló sau lớp sương mờ.

 

Ta và Vân Sinh trải qua một khoảng thời gian yên bình.

 

Thân là Thái tử và Thái tử phi bị phế, chúng ta bị ném vào góc khuất, như thể đã bị cả thế gian lãng quên.

 

Cho đến ngày đó, khi ta đang thả diều bên ngoài, ta đ.â.m sầm vào một người.

 

Ngẩng đầu lên, ta nhìn thấy Ô Lặc Hoài.

 

Hắn đỡ lấy ta, có chút ngạc nhiên nhìn ta.

 

"Cô nương, không sao chứ?"

 

Hắn hỏi.

 

Hắn thật sự không nhận ra ta nữa.

 

Nhưng giờ đây, hắn đã mất đi ký ức về ta, giữa hai hàng lông mày không còn vẻ u ám và dữ dội.

 

Ánh mắt hắn sáng ngời, lại trở thành thiếu niên vui tươi, tung hoành trên thảo nguyên năm nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận