Mệnh Thư
Chương 19
Cậu đỏ hoe mắt, gật đầu:
"Ta rất nhớ mẫu thân."
"Mẫu thân ngươi tên là gì?"
"Ta không biết."
"Mẫu thân ngươi trông như thế nào?"
"Ta… không biết."
"Ngươi đến cả mặt mẫu thân cũng không nhớ sao? Mẫu thân ta đẹp lắm đó."
Cậu chớp đôi mắt ướt át, nhìn ta với vẻ ngưỡng mộ:
"Ta là cô nhi, chưa từng gặp mẫu thân."
Nhìn giọt nước mắt lớn của cậu rơi lã chã, ta nói:
"Đừng khóc nữa, Chú Khỉ Nhỏ."
"Ta không muốn khóc, nhưng trong lòng ta khó chịu quá."
Ta thở dài, lấy ra một viên kẹo hoa quế, nhét vào miệng cậu:
"Trong lòng đắng thì ăn một viên kẹo, sẽ ngọt thôi."
Sau đó, cậu kỳ diệu khỏe lại.
Qua một thời gian, cậu dẫn ta trốn thoát.
Chúng ta chạy trong rừng, ta chạy không nổi nữa, cậu cõng ta lên, chạy bằng đôi chân trần, chân cậu rướm máu.
Cậu quá gầy, xương cậu làm ta đau ê ẩm. Ta nhìn mồ hôi trên trán cậu rơi từng giọt lớn, cậu thở dốc, nhưng vẫn cắn răng, không chịu bỏ ta xuống.
"Chú Khỉ Nhỏ, ngươi mệt rồi, nghỉ chút đi."
"Không, ta nhất định sẽ đưa tiểu thư ra ngoài. Tiểu thư cứ ngủ đi, khi tỉnh dậy, sẽ về đến nhà."
Rõ ràng cậu rất yếu ớt, nhưng lại kiên cường đến vậy, muốn ta sống thật tốt.
Những ngày tháng đó, sức khỏe ta rất yếu, ta dần lịm đi.
Khi tỉnh lại, ta đã trở về phủ.
Vui sướng tràn ngập, ta hỏi họ Chú Khỉ Nhỏ đâu.
Các nha hoàn đều ấp úng, ngập ngừng nói, khi phủ binh tìm được ta ở rừng sâu, chỉ có một mình ta, không thấy ai khác.
Mẫu thân an ủi ta, nói rằng Chú Khỉ Nhỏ nhất định đã chạy về nhà.
Nhưng, cậu làm gì có nhà để về?
Sau đó, ta nghe thấy bọn hạ nhân lén bàn tán:
"Bọn buôn người thật quá độc ác, một đứa trẻ nhỏ như vậy, đến t.h.i t.h.ể nguyên vẹn cũng không để lại…"
"Đúng vậy, may mà phủ binh kịp thời, nếu không ngay cả tiểu thư cũng…"
Từ đó trở đi, tính cách ta thay đổi hoàn toàn.
Ta không còn hoạt bát nghịch ngợm, không còn nói cười, ta bắt đầu oán hận thế gian, lòng tràn đầy cảnh giác.
Ta không ăn kẹo hoa quế nữa.
Sau này, khi ta làm việc thiện ở thiện đường, thỉnh thoảng ta thấy một tiểu hòa thượng đứng trên cầu nhìn ta, nhưng cậu không bao giờ đến xin hóa duyên.
Đó là kiếp thứ hai của Vân Sinh. Hồn phách của cậu nhập vào cơ thể Giác Không, nhưng cậu chọn không quấy rầy ta.
Khi ấy ta chỉ một lòng muốn thay đổi vận mệnh, hoàn toàn không để mắt đến cậu.
Khi đó, cậu nghĩ gì nhỉ? Có phải đang nghĩ về A Nan nguyện hóa thành cầu đá chăng?
Sau này, ta bị bọn buôn người bắt cóc đến Bắc Địch.
Giữa đường, bọn chúng bắt thêm một người trẻ tuổi.
Đó chính là Vân Sinh, người vì cứu ta mà từ biệt lão hòa thượng, hoàn tục.
Nhưng ta không nhận ra cậu.