Mệnh Thư

Chương 10

Hắn an ủi ta, ánh mắt đầy lo lắng.

 

"Tô tiểu thư, đừng sợ, ta ở đây, sẽ không ai có thể làm hại tiểu thư."

 

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn.

 

Đôi mắt hắn trong veo như nước, ánh nhìn ấy, sao ta lại thấy quen thuộc đến vậy?

 

Hắn đưa cho ta một tách trà:

 

"Tiểu thư, uống nước đi."

 

Câu nói ấy, hình như, ta cũng đã nghe ở đâu đó rồi…

 

Ngày Ô Lặc Hoài rời kinh, Vân Sinh, với thân phận Thái tử, ra tiễn hắn.

 

Ta đứng ở một góc tường thành, lặng lẽ nhìn hắn.

 

Ô Lặc Hoài biết ta đang ở đây, nhưng từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn về phía ta dù chỉ một lần.

 

Có điều gì đó trên người hắn đã thay đổi.

 

Hắn như không còn một chút hơi ấm nào, ánh mắt nhìn tất cả mọi người chỉ còn lại sự lạnh lùng và hờ hững.

 

Như thể hắn đang cúi nhìn một bầy kiến dưới chân.

 

Hắn chỉ khẽ gật đầu với Vân Sinh rồi giục ngựa rời đi.

 

Ngày trước, dù đối mặt với một kẻ ăn chơi như Triệu Phỉ, hắn vẫn duy trì được vẻ lịch sự bề ngoài.

 

Nhưng giờ đây, hắn thậm chí không thèm làm bộ khách sáo nữa.

 

Hắn đang định làm gì?

 

"Hoài ca ca, chờ muội với!"

 

Tô Lạc Lạc bất ngờ xuất hiện, Ô Lặc Hoài quay đầu lại.

 

"Hoài ca ca, muội muốn đi cùng huynh."

 

Bốn phía xôn xao bàn tán, phong tục triều Chu vốn bảo thủ, việc nữ tử công khai muốn đi theo nam tử khác là điều vô cùng ô nhục.

 

"Muội muốn đi theo ta?"

 

Tô Lạc Lạc gật đầu thật mạnh.

 

Ta siết chặt chiếc khăn tay trong tay mình.

 

Không biết có phải ảo giác không, nhưng dường như Ô Lặc Hoài đã liếc nhìn về phía ta.

 

Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy tà khí:

 

"Muội đã nghĩ kỹ chưa?"

 

Một cơn đau nhói tràn qua tim ta.

 

Đây là câu hỏi hắn đã hỏi ta trên thảo nguyên.

 

"Dạ! Lạc Lạc muốn mãi mãi theo Hoài ca ca!"

 

Nàng đứng dưới chân ngựa của hắn, ngước nhìn hắn, ánh mắt đầy ngây thơ.

 

"Ồ! Còn cả thỏ con của Lạc Lạc nữa!"

 

Nàng lấy từ trong giỏ ra một con thỏ, giơ lên cho Ô Lặc Hoài xem.

 

Ô Lặc Hoài dường như sững người.

 

Đúng vậy, người thích thỏ là Tô Lạc Lạc, không phải Tô Vân Kỳ.

 

Dần dần, "Mệnh Thư" sẽ khiến Ô Lặc Hoài nhận ra, người hắn từng yêu, thực chất là một nữ tử mà hắn chưa bao giờ gặp, không phải ta.

 

Tô Lạc Lạc đưa tay về phía Ô Lặc Hoài, muốn hắn kéo nàng lên ngựa.

 

Ô Lặc Hoài bừng tỉnh, nhíu mày, trầm giọng nói:

 

"Xích Mã hung dữ lắm, không để cho người khác chạm vào."

 

Quả thật là như vậy.

 

Con ngựa đó chưa bao giờ để người khác đụng vào.

 

Ngày trước, ta từng thử cho nó ăn cỏ, suýt chút nữa bị nó đạp chết, may mà Ô Lặc Hoài kịp thời xuất hiện.

 

Nhưng Tô Lạc Lạc chỉ mỉm cười, bước đến gần con ngựa, đưa tay chạm vào đầu nó.

 

Con ngựa lại ngoan ngoãn để nàng vuốt ve.

 

Sao có thể như vậy?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận