Mệnh Thư
Chương 11
Hắn chớp mắt, có chút ngạc nhiên vì ta biết câu chuyện này.
Ngày ta trốn khỏi Bắc Địch trở về, đi qua cây cầu đá này, ta từng gặp một lão hòa thượng.
Ông đã rất già, tóc bạc trắng, lưng còng, hỏi ta có từng gặp một tiểu hòa thượng tên Giác Không chưa.
Ta lắc đầu.
Ông nheo mắt nhìn ta một lúc, rồi cười, quay người rời đi, vừa đi vừa niệm lớn:
"Ta nguyện hóa thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng cháy…"
Sau đó, người ta kể cho ta rằng, lão hòa thượng sống ở ngôi chùa đổ nát trên núi.
Ngôi chùa ấy từng có một tiểu hòa thượng. Ba năm trước, vào một buổi sáng, có người nhìn thấy Giác Không ở trạm dịch đi về phía Bắc Địch.
Họ hỏi tiểu hòa thượng sẽ đi đâu, hắn khẽ gật đầu, đáp: "Đi đến nơi cần đi."
Mọi người nhìn theo bóng dáng tiểu hòa thượng bước vào vùng biên cương đầy cát vàng.
"Tô tiểu thư, thế gian này thay đổi không ngừng, không gì dễ đổi thay hơn lòng người. Nhưng nếu hỏi ta, tình yêu là gì…"
Giọng hắn tan vào làn gió nhẹ.
"A Nan hóa thành cầu đá, ngàn năm sau khi thiếu nữ bước qua, hắn không mong nàng dừng lại. Gặp gỡ trong cõi đời mênh mang, thấy người bình an là đủ. Ta nghĩ, đó là cách ta hiểu về tình yêu."
Ta không hiểu.
Một tình yêu không mong chiếm hữu, không cần hồi đáp, sao có thể là tình yêu?
"Nếu đã yêu một người, thì hãy cứ yêu thôi. Hà tất phải bận tâm đến sự trêu ngươi của số phận hay lòng người thay đổi?"