Mệnh Thư
Chương 3
Khi hắn định giơ tay tát thêm, ta chộp lấy cổ tay hắn.
"Ngươi là cái thá gì mà dám đánh ta?”
"Ngươi nhìn kỹ xem, trên người ta đang khoác áo của ai?”
"Lần trước, nữ nô bị đuổi ra ngoài, quần áo tả tơi, còn bị phạt roi.”
"Nhưng lần này, Tiểu Khả Hãn lại choàng áo cho ta, còn lệnh các ngươi hộ tống ta. Vì sao, các ngươi thử nghĩ mà xem."
Bọn họ bị ta dọa đến im bặt, không dám làm khó ta nữa.
Hôm nay dù thất bại, nhưng ta nhìn ra được một tia khoan dung từ Ô Lặc Hoài.
Tia khoan dung này có lẽ là vì ta đang giả làm Tô Lạc Lạc.
Nhưng chỉ cần chút khoan dung đó cũng đủ để ta lấn tới.
Nếu hắn không động tâm, ta sẽ thêm lửa.
Vài ngày sau, tại yến tiệc vương tộc, ta hầu rượu bên cạnh Ô Lặc Hoài.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta một cái, rồi không nhìn ta thêm lần nào nữa.
Hắn không hề hay biết, trong bình rượu của ta có dược tình.
Ta thấy hắn nâng ly rượu lên môi, chuẩn bị uống.
Tim ta đập thình thịch, vừa hồi hộp vừa phấn khích vì sắp thành công.
Đột nhiên, có người kéo ta sang một bên.
Là vương thúc của Ô Lặc Hoài, Ô Lặc Thác, ông ta trong cơn say kéo ta vào lòng.
Mùi hôi từ người ông ta khiến ta suýt buồn nôn.
Ông ta giật lấy bình rượu từ tay ta, ngửa đầu uống ừng ực.
Cả người ông ta nóng bừng, nước miếng chảy ra, cười dâm đãng nhìn ta.
Ta cảm thấy bất an, chẳng lẽ ta định bắt gà mà mất cả nắm thóc?
Bàn tay ông ta không an phận, bắt đầu sờ soạng khắp người ta.
Ta không thể thoát ra, chỉ biết tuyệt vọng nhìn về phía Ô Lặc Hoài cầu cứu.
Nhưng hắn lại điềm nhiên uống rượu, chẳng buồn nhìn ta.
Ly rượu ta rót cho hắn bị đặt sang một bên, thì ra hắn đã biết rượu có vấn đề.
Ô Lặc Thác mạnh mẽ bẻ miệng ta ra, đổ dược tình vào.
Ta giãy giụa không thoát, bị sặc đến c.h.ế.t đi sống lại.
"Cứu ta…"
Ta thật sự sợ hãi, khẽ cầu xin.
Nhưng hắn vẫn không động đậy, mặc kệ ta bị lôi đi xa dần.
Ta tuyệt vọng nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn.
Đột nhiên, ta bị Ô Lặc Thác vác lên vai.
Xung quanh có người cười cợt, reo hò.
Yến hội Bắc Địch thường như vậy, khi hứng thú, khách khứa liền bắt các nữ nô hoặc tỳ nữ để hành sự.
Ông ta đưa ta đến một nơi, ép ta xuống, xé rách y phục của ta.
Ta liều mạng giãy giụa.
Đang lúc tuyệt vọng, ta chợt cảm thấy trên người nhẹ bẫng, Ô Lặc Thác bị đẩy ngã xuống đất.
Trong chớp mắt, ta đã nằm trong vòng tay của Ô Lặc Hoài.
"Tiểu Khả Hãn, ngươi làm gì vậy?!"
Ô Lặc Thác giận dữ gào lên.
"Vương thúc, nàng ấy là nữ nhân của ta."