Mệnh Thư
Chương 7
Ô Lặc Hoài mỉm cười không đáp, gắp một miếng bánh mai hoa cho Tô Lạc Lạc.
"Ôi, Hoài ca ca, sao huynh biết muội thích ăn bánh mai hoa thế?!"
Ô Lặc Hoài khẽ liếc ta, rồi dịu dàng nhìn Tô Lạc Lạc:
"Không biết vì sao, ta cảm thấy có cảm giác thân quen với muội."
Ta từng đóng vai Tô Lạc Lạc trước mặt hắn, tất nhiên hắn biết rõ tất cả sở thích của nàng.
Ta chỉ là đồ giả, còn Tô Lạc Lạc thật sự đã ở bên hắn.
"Hoài ca ca," Tô Lạc Lạc nhỏ nhẹ hỏi, "muội có đẹp không?"
Ô Lặc Hoài mỉm cười nhìn nàng:
"Đẹp."
"Nhưng trước đây có một nha hoàn ghen tỵ với nhan sắc của muội, suýt nữa làm muội hủy dung. Nhưng mà, phu quân của nha hoàn đó giờ ngày nào cũng đánh nàng ta. Ác giả ác báo thôi."
Nàng cười ngây thơ, nhìn chằm chằm ta.
Sao Tô Lạc Lạc lại biết Triệu Phỉ đối xử với ta thế nào?!
Nàng ta rốt cuộc là ai?
Lúc này, nàng ăn uống ngấu nghiến, khóe miệng dính đầy vụn bánh, còn làm nũng để Ô Lặc Hoài giúp nàng lau sạch.
Nàng ta là Tô Lạc Lạc sao?
Tô Lạc Lạc tuy là con thứ, nhưng cũng là nữ nhi của Tướng phủ, làm sao lại ngồi không ngay ngắn, ăn uống vô lễ thế này?
Triệu Phỉ vỗ tay:
"Haha, nếu đã có chuyện vui, sao không để Vân Kỳ nhảy múa góp vui cho mọi người nhỉ?"
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn bảo Uyển nương chuẩn bị đôi giày lót đầy mảnh sứ cho ta, ngay cả đứng ta còn khó khăn, thế mà hắn muốn ta nhảy múa?
Tô Lạc Lạc vỗ tay:
"Hay lắm, hay lắm, tỷ tỷ múa đẹp nhất mà!"
Triệu Phỉ thấy ta không động đậy, liền sa sầm mặt, nắm chặt tay, đe dọa:
"Đi."
Máu thấm đẫm giày tất của ta, mỗi bước đi đều như giẫm trên lưỡi dao, toàn thân ta run rẩy.
Dưới chân ta để lại từng dấu chân máu, Triệu Phỉ chỉ vào đó cười lớn:
"Đây chính là ‘bước sinh hoa sen’ đấy!"
Tô Lạc Lạc vừa ăn bánh mai hoa, vừa thích thú nhìn ta.
Ta ngã xuống đất, nhưng tiếng nhạc vẫn không dừng, ta chỉ có thể đứng dậy, tiếp tục nhảy.
Khi ta nghĩ rằng mình sẽ đau đớn đến mức ngất đi, một tiếng đập mạnh vang lên.
"Đủ rồi!"
Ô Lặc Hoài đập bàn, nhíu mày, trầm giọng nói.
Tiếng nhạc dừng lại đột ngột, mọi người đều im lặng.
Nụ cười trên mặt Triệu Phỉ cứng đờ, hắn cẩn thận hỏi:
"Tiểu Khả Hãn… không thích sao?"
"Ta không hứng thú với cái ‘bước sinh hoa sen’ gì đó."
Sắc mặt Ô Lặc Hoài khó coi, cả căn phòng lặng như tờ, không ai hiểu vì sao hắn đột nhiên toát ra sát khí.
"Hoài ca ca, để Lạc Lạc nhảy cho huynh xem nhé?"
Vẫn là Tô Lạc Lạc phá vỡ bầu không khí căng thẳng.
Tô Lạc Lạc múa một điệu linh hoạt vui tươi, làm điệu "bước sinh hoa sen" của ta trở nên mờ nhạt, chẳng còn chút ý nghĩa.
Ta hỏi "Mệnh Thư," Tô Lạc Lạc là ai, vì sao vết thương trên mặt nàng ta lại lành lặn?
"Mệnh Thư" hiện lên dòng chữ:
"Ngươi thử đi rồi biết."