Khương Nữ

Chương 9

Trí nhớ nói với tôi, nhà tôi chỉ có ba người. Nhưng sâu trong lòng, có thứ gì đó sắp trào ra. Tôi theo bản năng đi gõ cửa nhà ông lão hàng xóm đối diện. Ông ấy nhìn tôi với vẻ tò mò: "Có chuyện gì vậy cô gái?"

Tôi suy nghĩ một lúc, cẩn thận hỏi: "Mặc dù câu hỏi hơi kỳ lạ nhưng cháu vẫn muốn hỏi ông một chút. Nhà cháu có mấy người ạ?"

Ông lão nghĩ tôi bị điên, giọng điệu đầy thương hại: "Nhà cháu chỉ có ba người thôi."

Tôi lơ mơ trở về nhà, lại nhìn thấy một cánh cửa hé mở. Theo bản năng đẩy cửa ra, chỉ thấy đó là một phòng chứa đồ, chất đầy những thứ lộn xộn. Trong góc khuất của trí nhớ, có một bóng hình thoáng qua, nhưng không kịp nhìn rõ. Tôi bước vào phòng, tại sao lại cảm thấy căn phòng này, vốn dĩ không nên như thế này?

Đột nhiên, tôi dừng lại. Ở một góc khuất trong phòng, phát ra một tiếng "cạch" nhẹ. Dường như sàn nhà bị rỗng. Tôi cúi người xuống, móc vào mép sàn gỗ nhẹ nhàng nhấc lên. Lập tức nín thở. Đó là một hộp quà được gói ghém vô cùng tinh xảo. Đầu dây ruy băng hình con bướm rất dài, là cách tôi thường gói quà. Nhưng tại sao tôi lại không nhớ ra? Là tặng cho ai vậy?

Tôi mở hộp quà ra xem, bên trong là một mặt dây chuyền hình chim bằng pha lê. Sống động như thật, như sắp sửa vỗ cánh bay lên. Tôi vô thức giơ mặt dây chuyền lên, nhìn dưới ánh mặt trời. Nhưng đột nhiên mở to mắt. Ánh nắng xuyên qua mặt dây chuyền hình chim pha lê, chiếu bóng lên tường. Dường như là hai cô gái đang dựa vào nhau. Là ai? Là tôi!

Đầu tôi đau như búa bổ. Những ký ức mơ hồ cố gắng phá vỡ cánh cửa. Một vài hình ảnh xen lẫn nhau hiện lên. Tôi đang thiết kế hình dáng mặt dây chuyền. Tôi tự tay gói quà. Tôi lén giấu quà dưới sàn nhà lỏng lẻo, đó là "sàn nhà bí mật" mà chỉ có tôi và chị biết!

Chị! Tôi có một người chị gái!

18

Tôi như phát điên chạy ra khỏi nhà, chạy về phía căn cứ. Trên đường đi, tôi lẩm bẩm như người mất hồn: "Tôi có một người chị gái, đừng quên. Tôi không muốn quên. Tôi không thể quên chị."

Tôi xông vào cổng căn cứ: "Tiểu Bàng! Hỏa Sài!"

Hai người nghe thấy tiếng liền đi ra: "Sao vậy?"

Tôi nắm chặt lấy họ, vẻ mặt thất thần: "Tớ có một người chị gái, đúng không?!"

Hai người vẻ mặt khó hiểu: "Hả? Cậu không phải là con một sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận