Khương Nữ
Chương 3
4.
Không biết vì sao, cả ngày hôm nay tôi cứ cảm thấy bất an.
Tim cứ đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiết học cuối cùng, tôi gục xuống bàn thiu thiu ngủ.
Lại mơ thấy chị.
Trong mơ, chị toàn thân đầy máu, chỉ có ánh mắt vẫn ấm áp như xưa.
Chị mỉm cười nói với tôi:
“Tiểu Viên, em phải nhớ chị đấy.”
Tôi giật mình tỉnh giấc, mới phát hiện mọi người đều đang nhìn tôi.
Bạn cùng bàn lo lắng nhìn tôi:
“Cậu vừa nói mớ đấy, to lắm.”
Tôi lau mồ đồi trên trán, xách cặp sách lên lao ra khỏi lớp học trước sự chứng kiến của mọi người.
Lúc này trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ:
Tôi muốn gặp chị.
Ngay lập tức.
5.
Khi tôi chạy như bay về nhà, đến ngã tư cuối cùng.
Một chiếc xe tải vốn đang đỗ bên đường bỗng nhiên khởi động, lao thẳng về phía tôi.
Tôi không kịp đề phòng, trơ mắt nhìn chiếc xe tải nặng nề lao tới trong chớp mắt.
Tôi sắp c.h.ế.t rồi sao?
Ai ngờ ngay sau đó, chiếc xe tải bỗng nhiên dừng lại một giây.
Ngay khoảnh khắc đó, một lực mạnh từ phía sau ập đến, đ.â.m mạnh vào lưng tôi, đẩy tôi ra khỏi vùng nguy hiểm.
Tôi ngã nhào xuống đất, quay đầu nhìn lại.
Nhưng phía sau tôi trống không.
Những người đứng xem gần nhất cũng cách tôi mười mét.
Ai đã cứu tôi?
Tôi theo bản năng sờ lên mặt, lại thấy đầy nước.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, trời mưa sao? Nước ở đâu ra?
Có người chạy đến đỡ tôi dậy:
“Ôi chao, cô bé này, sợ đến khóc rồi.”
Lúc này tôi mới phát hiện, không biết từ bao giờ nước mắt tôi đã rơi lã chã.
Ngay cả bản thân tôi cũng không biết tại sao mình lại khóc.
Đúng lúc này, tiếng hét thất thanh vang lên từ xa:
“Có người nhảy lầu!”
Tim tôi như ngừng đập.
Sau đó tôi bật dậy, chạy về phía nhà.
6.
Dưới lầu nhà tôi đông nghịt người.
Có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người ồn ào gọi báo cảnh sát.
Tôi run rẩy chen vào đám đông, một bà cô khó chịu cằn nhằn:
“Chen cái gì mà chen? Xem náo nhiệt cũng phải phân trước sau chứ?”
Tôi không rảnh để ý, tay chân tôi mềm nhũn, đầu óc trống rỗng.
Mọi thứ dường như vô lý nhưng trong lòng tôi mơ hồ có một giọng nói vang lên:
“Em không còn chị gái nữa rồi.”
Đột nhiên, chị đập vào mắt tôi.
Chị mặc chiếc váy mình yêu thích nhất, nằm đó.
Tứ chi vặn vẹo một cách kì dị.
Mái tóc đen dài mượt mà dính đầy m.á.u và óc.
Tôi từng bước tiến lại gần chị, quỳ xuống đất.
Tôi khẽ gọi, sợ làm chị giật mình:
“Chị ơi, em tan học rồi.”
“Chị ơi, sáng nay chị muốn nói gì với em?”
“Chị ơi, Chu Ninh Hoa mua quà sinh nhật cho chị, anh ấy bảo em nói với chị, hẹn gặp chị ở Hồ Vị Danh.”