Khương Nữ
Chương 4
Tôi vừa cố gắng sắp xếp những suy nghĩ hỗn độn, vừa quay về phòng.
Ngay khoảnh khắc tôi nằm xuống giường, thứ gì đó dưới gối đ.â.m vào tôi.
Tôi đưa tay mò.
Đây chính là nhật ký của chị.
Nhưng sao nhật ký của chị lại ở trong phòng tôi?
Tôi do dự một giây rồi cũng mở cuốn nhật ký ra.
Thật đáng thất vọng, trong nhật ký hầu như không có thông tin hữu ích gì.
Hàng trăm trang đầu đều là bày tỏ lòng biết ơn đối với bố mẹ, cùng với một số chuyện học hành và sinh hoạt thường ngày.
Kiểu mà nếu mang ra ngoài thì có thể khiến con nhà người ta c.h.ế.t ngạt vì ghen tị.
Thực ra việc chị viết nhật ký không phải là bí mật.
Mẹ thường xuyên mang nhật ký của chị ra ngoài khoe khoang, đọc to những đoạn đầy lòng biết ơn, đó là một trong những thú tiêu khiển mẹ yêu thích nhất.
Lật giở từng trang, tôi đột nhiên phát hiện nhật ký của hôm kia có chút khác thường.
Chữ viết hôm đó đặc biệt nguệch ngoạc, không giống với nét chữ thanh tú thường ngày của chị:
[Tại sao lại như vậy? Chị xin lỗi em.]
Lật thêm một trang, mấy dòng chữ đỏ như m.á.u đập vào mắt.
Hình như là chị vội vàng viết vào hôm nay, cực kỳ lộn xộn, gần như không thể đọc được:
[Chị trả em lại cho em.]
[Cũng trả chị lại cho chị.]
[Thật tiếc nuối một đời vội vã, còn chưa được ngắm biển, chưa được nếm thử lẩu hải sản.]
[Hãy sống thay chị, ngắm hoàng hôn bên bờ biển và gió chân trời.]
[Hãy sống một cuộc đời cuồng nhiệt.]
[Chị yêu em.]
Mũi tôi cay cay, nước mắt rơi lã chã trên nhật ký của chị.
Chị ơi, em hối hận quá, sáng nay đã không ôm chị.
Lúc chia tay cũng chưa nói lời tạm biệt tử tế.
Gặp lại nhau thì đã âm dương cách biệt.
Tôi lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhật ký của chị có cảm giác “che giấu sự thật”.
Chị dường như không muốn tôi truy cứu nguyên nhân cái c.h.ế.t của chị.
Nhưng tất cả những chuyện này lại kỳ lạ như vậy.
Làm sao tôi có thể cam tâm?
Tôi bất chợt nhảy xuống giường, xông vào phòng chị.
Tôi tìm điện thoại và máy tính của chị, vội vàng xem qua một lượt, vẫn không thu hoạch được gì.
Ngay cả thùng rác và lịch sử duyệt web cũng đã bị xóa sạch.
Trên điện thoại của tôi cũng chỉ có một cuộc gọi nhỡ của chị, chị không để lại cho tôi bất kỳ manh mối nào.
Tôi không cam lòng.
Đúng lúc này điện thoại của tôi reo, là một cuộc gọi video mời trên WeChat.
Vừa kết nối, giọng nói oang oang của Vương Tiểu Bàng đã truyền tới:
“Chị hai à! Hôm nay hẹn nhau đến căn cứ chơi game mà?!”