Khương Nữ
Chương 6
Ông cụ thở dài, ôm thân cây trượt xuống:
“Cô bé, cháu xem sau tai mình đi.”
Vương Tiểu Bàng lại gần:
“Ơ? Có một ký hiệu kỳ lạ.”
“Hình như là một vòng tròn và hai đường thẳng đứng.”
Ông cụ cười lạnh một tiếng:
“Đó là Quỷ Chước.”
“Tượng trưng cho việc người này mở tiệc, mời quỷ đói khắp nơi đến đòi mạng.”
“Hôm nay đúng là ngày 19 tháng 3, là ngày trước tiết Xuân Phân.”
“Xưa gọi là một trong những ngày Tứ Ly Nhật, khí trời đất giao hòa mạnh mẽ, thường xảy ra những chuyện kỳ lạ.”
“Mở quỷ yến vào Tứ Ly Nhật, quỷ dữ trong vòng trăm dặm đều sẽ bị thu hút đến, tìm mọi cách hại c.h.ế.t cháu.”
Có thứ gì đó lóe lên trong đầu tôi.
Tôi và chị tình cờ sinh ra vào ngày hôm nay, chẳng lẽ đã bị tính toán từ trước?
Ông cụ vẽ một lá bùa, đốt thành tro rồi cho vào nước bảo tôi uống.
Mặc dù mùi vị kỳ lạ nhưng sau khi uống xong cảm thấy thoải mái hơn hẳn, ký hiệu sau tai cũng biến mất.
Ngay sau đó, tôi đột nhiên cứng đờ:
“Ông ơi… hình như cháu nhìn thấy…”
Ông cụ lẩm bẩm:
“Cháu không nhìn nhầm đâu và sau này cháu cũng sẽ nhìn thấy.”
“Bùa của lão phu ngàn vàng khó mua, hôm nay coi như tặng cho cháu.”
Tôi: “…”
Cháu thật sự cảm ơn!
Thật là khách sáo quá!
Hoàn toàn không cần thiết!
Chỉ thấy bên ngoài tứ hợp viện đầy những “người” kỳ quái.
Có người ôm đầu, có người vác chân cụt, còn có người bưng ruột.
Họ tức giận nhìn tôi:
“Cô có bị điên không?”
“Đùa giỡn chúng tôi sao?”
“Chúng tôi có thể không phải người nhưng cô đúng là đồ chó.”
Tôi c.h.ế.t lặng:
Tôi chưa chết, tôi có tội.
Đúng lúc này, Vương Tiểu Bàng hét lên:
“Xong rồi!”
Dữ liệu trong máy tính và điện thoại đã được khôi phục.
Tôi nhanh chóng xem qua, thấy hầu hết nội dung đều bình thường.
Chỉ có một bức ảnh đã bị xóa là hơi kỳ lạ.
Đó là một chứng nhận đạo sĩ và người sở hữu chính là bố tôi!
Từ khi tôi có kí ức, bố mẹ chưa từng đi làm.
Nhưng gia đình vẫn luôn khá giả.