Khương Nữ

Chương 2

2.

Tôi chuẩn bị đi học.

Trong phòng khách, chị đang bày tỏ lòng biết ơn với mẹ về món quà sinh nhật - chiếc vương miện kim cương.

Mẹ hài lòng vỗ vai chị:

“Con mới là viên ngọc quý trên tay của gia đình chúng ta.”

Hiểu rồi, đang đá đểu tôi đấy à.

Vậy tôi chính là con cóc trong bồn cầu nhà này chứ gì.

Tôi đang định ra ngoài thì chị bỗng nhiên nói:

“Mẹ, hôm nay cũng là sinh nhật của em gái.”

“Con có thể tặng chiếc vương miện này cho em ấy không?”

14 năm trước, tôi chưa từng nhận được quà sinh nhật.

Theo lời bố mẹ thì: Cho mày sự sống còn chưa đủ à?

Năm nay tôi đương nhiên cũng chẳng mong đợi gì.

Ai ngờ mẹ lại phá lệ nói:

“Quà của em gái con mẹ đã chuẩn bị xong rồi.”

Nói rồi, bà ta đưa cho tôi một xấp tài liệu.

Tôi cầm lấy lật xem, khóe miệng suýt chút nữa co giật.

Đó là một xấp hợp đồng bảo hiểm, bao gồm bảo hiểm tai nạn y tế, bảo hiểm tai nạn giao thông, bảo hiểm tử vong đột ngột, bảo hiểm tai nạn tổng hợp…

Thấy chị đang tò mò nhìn tôi, tôi tiện tay ném hợp đồng lên bàn:

“Bảo hiểm trọn gói.”

“Cũng tốt, chủ yếu là lấy may.”

Nói rồi tôi ra ngoài.

Ai ngờ vừa ra khỏi khu chung cư, chị đã đuổi theo tôi.

Chị thở hổn hển nhét một thứ vào tay tôi.

Tôi cúi đầu nhìn.

Thì ra là một miếng ngọc Phật, nước ngọc trong vắt, màu sắc tuyệt đẹp.

Sờ vào thấy ấm áp, mịn màng.

Chị mỉm cười đeo nó cho tôi:

“Đây là quà sinh nhật chị tặng em, đừng tháo ra.”

Tôi theo phản xạ muốn từ chối:

“Lại là mẹ đưa cho chị à? Em không cần đâu, lát nữa bà ta lại đánh em.”

Trước đây mỗi lần chị chia đồ của mình cho tôi, mẹ đều sẽ cầm roi mây, vừa đánh tôi vừa mắng tôi không biết xấu hổ.

Vẫn là chị khóc lóc chắn trước mặt tôi, nói xin lỗi, tất cả là lỗi của chị, mẹ mới tha cho tôi.

Không ngờ lần này chị lại nghiêm túc nói với tôi:

“Nhất định phải đeo, đây không phải mẹ cho.”

“Đừng để họ nhìn thấy, nghe chưa?”

Chị luôn đối xử với mọi người dịu dàng lễ phép, đây là lần đầu tiên chị nói chuyện với tôi nghiêm túc như vậy.

Trong chốc lát tôi ngẩn người ra.

Chỉ một thoáng, chị lại nở nụ cười nhạt:

“Ngoan, tối nay về sớm nhé.”

“Chị có chuyện muốn nói với em.”

Tôi cười xấu xa hỏi chị:

“Chị yêu đương rồi à? Yên tâm, em không mách bố mẹ đâu.”

Chị ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng:

Bạn cần đăng nhập để bình luận