Khương Nữ

Chương 10

Tôi giả vờ như không hiểu, che giấu mọi cảm xúc. Nhưng trong lòng lại cười nhạt: Sao có thể không nhớ chứ? Mấy ngày nay ký ức cứ liên tục bị phong ấn, tôi lúc nhớ lúc quên. Tiểu Bàng và Hỏa Sài thay phiên nhau gọi điện cho tôi, nhắc đi nhắc lại rằng tôi có một người chị gái.

Nhưng tôi vẫn không yên tâm. Vì vậy, tôi đã đ.â.m một cây kim vào mặt trong cánh tay mình. Mỗi khi cảm thấy sắp quên, tôi lại ấn mạnh vào. Cơn đau nhói nhắc nhở tôi, tôi không thể quên.

Chỉ có tự mình trải qua, mới có thể hiểu được Khương Nữ đáng thương đến nhường nào. Mỗi lời nói, mỗi hành động của tôi đều bị trói buộc trong một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Thậm chí không được phép có một chút sai lệch nào. Sở thích, thói quen, yêu ghét, tính tình, cảm xúc... Thậm chí cả lương tri và phán đoán. Tất cả đều không quan trọng, tất cả đều bị cưỡng ép kìm nén. Tôi thậm chí cảm thấy mình không còn là chính mình nữa. Những lúc tỉnh táo, tôi lại cảm thấy đau lòng: Vậy là 18 năm qua chị đã sống như vậy sao? Vậy thì khác gì một con rối, một linh vật cát tường chứ?

21

Cha mẹ nhanh chóng đưa tôi đi. Họ rất cẩn thận, tịch thu điện thoại của tôi, bịt mắt tôi lại. Xe chạy rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại. Cha mẹ gỡ miếng vải đen trên mắt tôi xuống, dẫn tôi vào một hang động. Sâu trong hang động, có một bức tượng nam nhân cao lớn, lộng lẫy, đầu đội vương miện, cao cao tại thượng.

Dưới chân hắn là một bức tượng nữ tử đang quỳ gối, dung mạo xinh đẹp dịu dàng. Trên tấm bia đá bên cạnh khắc một dòng chữ: "Thiên địa nhân thần, si mị võng lượng, giai ứng thần phục vu ngã."

Tôi đang quan sát xung quanh thì bố mẹ bỗng dịu dàng lên tiếng: “Viên Viên, nằm vào trong đó.”

Theo hướng tay họ chỉ, tôi nhìn thấy một Thi Khám hình người. Hình dạng bên ngoài giống hệt một người phụ nữ. Tôi không nhịn được đưa tay chạm vào nhưng lại bị chấn động. Thi Khám đó như là vật sống, toàn thân ấm áp, mơ hồ phập phồng lên xuống.

Bố mẹ tiếp tục dụ dỗ: “Nằm vào trong đi… nằm vào trong đó, con sẽ là người hoàn hảo nhất trên đời.”

Tôi làm bộ như sắp nằm xuống nhưng khi bố mẹ đang hân hoan thì tôi đột ngột dừng lại. Tôi đứng trước Thi Khám, xoa cằm, chất vấn: “Thật tốt như vậy sao? Vậy sao bố mẹ không tự mình nằm xuống?”

Bố mẹ lập tức lộ nguyên hình: “Thẩm Viên, hôm nay mày đừng hòng chạy thoát. Thi Khám này, mày nhất định phải nằm vào!”

Thấy họ từng bước ép sát lại gần, muốn cưỡng ép tôi vào trong Thi Khám, tôi cũng chẳng muốn giả vờ thêm nữa, cười lạnh hỏi: “Trước là chị, sau đó là tôi. Tiếp theo là gì? Sinh thêm một đứa em gái nữa để làm vật tế?”

Bố mẹ không ngờ tôi còn nhớ đến chị, càng không ngờ tôi biết nhiều chuyện đến vậy. Họ lộ ra vẻ mặt âm trầm: “Mày nên thấy may mắn vì có được vinh dự này.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận