Khương Nữ
Chương 1
Chị gái là “cô gái hoàn hảo” được bố mẹ dày công tạo dựng.
Còn tôi, sinh ra chỉ là vật làm nền cho chị.
Nhưng tôi không hề ghét chị.
Cho đến ngày sinh nhật 18 tuổi ấy, chị đã gieo mình từ tầng 23 xuống, tan xương nát thịt.
Chị chỉ để lại ba chữ: “Thực xin lỗi.”
Bố mẹ sợ đến mức són cả ra quần.
Và cũng từ ngày hôm đó, tôi bắt đầu trở nên xinh đẹp hơn.
1.
Ngày sinh nhật 18 tuổi của chị, mẹ dậy từ rất sớm nấu mì trường thọ cho chị.
Trên bàn ăn, bà ta ân cần dặn dò chị:
“Tuyệt đối không được cắn đứt, phải ăn hết một hơi, biết chưa?”
Sợi mì vừa mới ra lò, tôi ngồi đối diện cũng cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, không nhịn được lên tiếng:
“Sẽ bị bỏng miệng đấy!”
“Chị, chị để nguội một chút…”
Lời còn chưa dứt, mẹ đang âu yếm nhìn chị bỗng nhiên biến sắc, quát lên:
“Mày biết cái quái gì! Ăn cái bánh bao của mày đi!”
Tôi câm nín, cúi đầu tiếp tục gặm bánh bao.
Cảnh tượng này diễn ra hàng ngày, sớm chẳng còn khiến tôi bận tâm nữa rồi.
Ngược lại, chị vội vàng giảng hòa:
“Tiểu Viên cũng chỉ sợ con bị thương thôi, mẹ đừng nói với nó như vậy.”
“Giờ con ăn ngay đây, mẹ dậy sớm nấu mì cho con, con rất vui.”
Nói rồi chị bất chấp hơi nóng, gắp mì lên ăn.
Mẹ thấy chị thật sự nghe lời, không cắn đứt sợi mì, liền nở nụ cười hài lòng.
Tranh thủ lúc mẹ vào bếp, tôi xót xa rót cho chị một cốc nước:
“Có bỏng không? Sao cứ phải nghe lời bà ta vậy…”
Chị mỉm cười xoa đầu tôi:
“Dù sao cũng là mẹ, em đừng có lúc nào cũng đối đầu với mẹ.”
Tôi bĩu môi, nhỏ giọng nói:
“Chị tốt, mẹ xấu!”
Chị bị tôi chọc cười, hai chị em đang cười đùa vui vẻ thì mẹ quay lại.
Bà ta cảnh giác nhìn tôi:
“Mày nói gì với chị mày đấy? Đừng có làm hư nó, nghe chưa!”
Tôi lè lưỡi trêu bà ta:
“Lêu lêu lêu! Con đang chia sẻ truyện 18+ với chị đây này!”
Tức chưa? Hahaha!
Mẹ nổi trận lôi đình, đặt đồ xuống định đánh tôi.
Bỗng nghe chị bên cạnh hét lên: “Mẹ!”
Mẹ giật mình, theo phản xạ quay sang chị: “Sao thế?”
Chị nghiêm mặt nói:
“Không có gì, con chỉ đột nhiên muốn cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của mẹ thôi!”
Nhân lúc mẹ đang ngẩn người, tôi đã chuồn về phòng mình.
Đợi bà ta hoàn hồn, chỉ biết bất lực chỉ trán chị: