Mà chúng bao bài tập, bao nhiêu dặm đường, chỉ để vượt qua dãy núi sâu thẳm , gánh lấy phận của cả nhà, để gia đình sống hơn một chút.
Bà đặc biệt khâu cho mấy đôi giày vải đế dày, sợ chân đau khi đường núi.
Mùa hè còn đỡ, sườn núi trồng mấy mẫu đào lông, hoa hồng phấn mọc đất vàng, bầu trời xanh biếc, tiếng hát Tần kịch của mấy ông già chăn dê vang vọng khắp mấy thung lũng.
Chỉ sợ những ngày mưa to, đường trơn như đổ bùn, ai dám , vòng theo đường lớn, mất thêm nửa tiếng mới về tới nhà.
Tối về muộn thì kịp giúp bà việc nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Khó khăn nhất là mùa đông, nhiệt độ xuống âm hai mươi mấy độ, đất cứng như băng, lạnh khó .
Cho đến một ngày gần Tết âm lịch, tuyết rơi dày đặc, vội vã về nhà, đường trượt chân té xuống rãnh, gãy tay, khiến bà sợ đến mức dám để học về nhà nữa.
tốn tiền, nhưng đến năm lớp tám, bà vẫn kiên quyết đóng tiền cho ở nội trú.
Bà nộp học phí cho cô chủ nhiệm xong, tiễn bà cổng trường, buổi chiều còn tiết, dám xa.
dựa cổng trường, trời tháng Chín nắng , bà qua mấy gốc du, bóng cây lốm đốm rơi lên mái tóc trắng của bà.
chợt phát hiện, lưng bà còng nhiều.
Dường như lưng bà mắt, vẫn đang theo, bỗng đầu , mỉm vẫy tay, lớn tiếng : “Tĩnh Tĩnh! Về lớp học ! Bà về đây!”
Khoảnh khắc , mắt lập tức nhòe lệ, sống mũi cay xè, kìm nước mắt.
dám theo bóng lưng gầy guộc đó nữa.
nghĩ đến chuyện mùa hè nóng bức, bà dậy từ 4 giờ sáng, cho hai con lừa ăn, cho năm con gà, một con heo ăn, đun nước nóng, vội đồng nhổ cỏ, thu hoạch hoa màu chín—
Tận hai mươi mẫu đất, từ khi ở nội trú là chỉ một bà lo hết.
Bà còn trông tiệm, nấu ăn cho , may vá cho .
Năm đó, bà gần bảy mươi tuổi .
Vì những căn bệnh quái ác , chính là tích tụ từ năm qua năm khác.
Những công việc nặng nhọc, những chuyện khổ đau bà bao giờ kể, dồn nén, đè bẹp phụ nữ như một ngọn núi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nguoi-phu-nu-hoc-ca-mot-the-he-thay-doi/7.html.]
Đến mức từng tự hỏi:
Nếu năm đó cố học hành, chia sẻ việc nhà nhiều hơn, liệu thể giúp bà sống lâu thêm chút nữa ?
nếu thật sự vì việc mà từ bỏ việc học, lẽ dù sống lâu, bà cũng vui.
Đôi khi còn oán trách phận công bằng.
Trên đời quá nhiều chuyện khó vẹn , nhưng chỉ cầu bà khỏe mạnh, và thể học lên đại học, mà cũng chẳng thành.
Trong khi đó ba , những bao chuyện tệ hại, sống ung dung, sung sướng.
10
Khi học cấp hai, ba từng về nhà hai .
Lần đầu, ông hả hê khoe rằng mua nhà ở thành phố.
Lần hai, ông lái chiếc xe mới, vô-lăng treo bức ảnh chụp chung với dì Trần.
Ông nhà mới, xe mới.
Trước mặt , ông với bà : “Giờ chỉ thiếu một đứa cháu trai để bế thôi.”
Bà hất tách chân ông, đó là đầu tiên thấy bà nổi giận: “Nếu Tĩnh Tĩnh mấy năm nay bên cạnh , c.h.ế.t ở đây cũng chẳng ai . Nuôi con trai ích gì? Con trai thật sự lo cho già ? Nhìn là !”
Hôm ba bỏ trong bực dọc, lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa, bà một giường đất, tay cầm bức ảnh ba lúc nhỏ, ánh mắt đầy buồn bã.
Sau , bà mới kể cho vài chuyện cũ.
Bà cũng từng ép gả khi mới mười mấy tuổi, ông sức khỏe kém, thường liệt giường, còn bố chồng thì lười biếng, việc trong nhà đều do bà lo liệu.
Ông mất sớm vì bệnh, nhưng mấy năm khỏe mạnh, đó là lúc ba chào đời, cả nhà hết mực nuông chiều con trai .
Nuông chiều đến mức nào ư, ông từng đánh bà chảy đầu máu, còn ông thì kích động ba : “Sau con đừng cưới đàn bà như !”
Chỉ vì bà hỏi một câu.