KHI NGƯỜI PHỤ NỮ HỌC, CẢ MỘT THẾ HỆ THAY ĐỔI

10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh trăng trong veo chiếu qua cửa sổ nông thôn, giường đất đèn vẫn sáng rực.

 

nghiêng, mặt về phía , cần cũng bà đang ngọt ngào thế nào.

 

Bà hỏi : “Tĩnh Tĩnh chỉ đắp mỗi tấm chăn mỏng, lạnh ?”

 

bảo chút lạnh, bà liền kéo chăn của đắp lên cho .

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Con lạnh ?”

 

“Con đói ?”

 

ít lắm, mười mấy năm qua chỉ vài câu như thế.

 

chính những câu , gói trọn cả ấm áp tuổi thơ , dẫn dắt lớn lên, trở thành một , một bà như bà.

 

Rồi bà bỗng lấy từ gối một cái túi nhỏ – do chính tay bà khâu, đặt gối .

 

“Cho Tĩnh Tĩnh chút tiền tiêu vặt, mua gì ngon mà ăn. Phải ăn nhiều thịt đó…”

 

Một xấp tiền lẻ dày, cộng cũng đến 50 tệ.

 

Trước đó bà từng đưa sổ tiết kiệm, trong đó 20.000 tệ, bà để dành cho học, cả tiền ba để cũng ở trong đó, bà .

 

ngờ, bà chỉ để cho 50 tệ tiền sinh hoạt.

 

À , bà còn để cả một bệnh nặng.

 

Và điều duy nhất bà lo, chỉ là sợ c.h.ế.t khi lên đường học, sợ buồn…

 

13

 

Khi ba tin chạy về, bà an táng.

 

cuối cùng trong hộ khẩu nhà , cùng dân làng tổ chức tang lễ cho bà.

 

Ông đến, lóc vẻ đau buồn, liên tục mời thuốc .

 

Đêm canh giữ linh cữu, ông quỳ cạnh , hỏi: “Tĩnh Tĩnh , con đậu đại học ở Bắc Kinh ?”

 

thật sự ngờ, trong lúc bà còn lạnh xác, ngay tại linh đường của bà, ông dám mở miệng chuyện đòi đón .

 

Mười năm câu quá muộn , huống chi bây giờ.

 

khẩy hỏi ông: “Sao? Muốn cho con trai ông một chị gái đang học ở Bắc Kinh ?”

 

Khoảnh khắc đó, nét mặt ông thật kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nguoi-phu-nu-hoc-ca-mot-the-he-thay-doi/10.html.]

 

Giọng giả tạo lập tức biến mất, ông đưa tay xoa mái đầu hói bóng loáng, gượng: “Dì Trần con yếu, mãi mang thai .”

 

“Ba ơi,” đó là cuối gọi ông là ba, “ba thật sự đáng tuyệt tử tuyệt tôn.”

 

Ông trừng mắt giận dữ, theo phản xạ giơ tay định tát .

 

lập tức chỉ di ảnh của bà, nước mắt giàn giụa chất vấn ông: “Trước mặt bà, ông dám đánh ? Ông nuôi , cần con gái, giờ ông còn mặt mũi đòi về chăm ông lúc già ?”

 

thừa , đạo đức chẳng trói hạng như ông.

 

linh đường nhiều , thể diện ít còn giữ bàn tay ông .

 

Ông vội vàng bỏ , sẽ tìm chuyện .

 

ông bàn với cán bộ thôn về việc chuyển hộ khẩu cho , nhưng trưởng thành, kiên quyết giữ hộ khẩu ở nhà bà.

 

quan tâm hộ khẩu nông thôn thành phố.

 

Ngoài nhà bà, còn nhà nào khác, đây chính là nhà của .

 

Ngôi làng nhỏ , sân nhà nhỏ , về mỗi điền hồ sơ, đều tự hào địa chỉ .

 

Người yêu nhất yên nghỉ ở đây, nếu , bà sẽ đường trở về nhà.

 

Sau khi đuổi ba , cũng đến quấy rầy.

 

sinh một con trai, nhà cửa giàu , ăn no rửng mỡ đánh bóng tên tuổi, thật sự “cho con trai chị gái học ở Bắc Kinh”.

 

Có lẽ còn gia sư miễn phí, hoặc đợi thành đạt giúp đỡ con bà — dù cũng chẳng vì hối hận.

 

Vậy nên tới, xách gậy đốt tiền vàng lao ngoài.

 

Sau 16 năm, gặp ruột .

 

Trong ký ức, bà từng xinh đoan trang như cô Dương, nhưng giờ giày cao gót, trang điểm đậm đặc, suýt nhận .

 

là “tâm sinh tướng”.

 

Khi giơ gậy đuổi theo, hai tay run rẩy.

 

hét lên: “Nếu bà dám bước linh đường của bà , sẽ liều với bà!”

 

kinh hoảng, : “Tĩnh Tĩnh, là mà, con nhận ?”

 

!” Giây phút đó bật nức nở, một ông bác giật lấy gậy của , cô Dương chạy ôm lòng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận