KHI NGƯỜI PHỤ NỮ HỌC, CẢ MỘT THẾ HỆ THAY ĐỔI

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

4

 

ngờ năm học lớp ba, bà nội tự mở một tiệm tạp hóa trong làng.

 

Quanh xóm quanh xã, tuy chính quy, nhưng bà dọn dẹp gian nhà nhỏ phía , lấy một tấm gỗ dài dựng kệ hàng.

 

Ban đầu buôn bán lắm, nhưng bà lanh lợi, tranh thủ lúc học sinh tan trường, vác sọt đầy đồ ăn vặt cổng trường bán, dần dần kiếm tiền.

 

Cách vài ngày, bà đạp xe lên thị trấn lấy hàng.

 

Lần nào cũng giúp bà đẩy xe lên dốc, mãi tới tận đường lớn.

 

Trên đường gặp bạn học, luôn tự hào : “Bà tớ lấy hàng đấy, các thích ăn gì thì với bà nhé!”

 

Lý do bà mở tiệm đơn giản.

 

xếp ván với : “Nếu bà hỏi giá nhập, bà cũng mấy món vặt đó lời ghê thế! Một gói que cay lời mấy hào, chi bằng bà tự bán, để ngày nào cháu cũng ăn.”

 

, ngoài việc tự do ăn vặt khiến vui, còn vì cửa hàng ở nhà, ánh mắt ngưỡng mộ của bạn học, cũng khiến hạnh phúc.

 

Trước đây, luôn thấy tự ti và buồn tủi vì cha chăm sóc.

 

khi chia cho bạn những viên kẹo trái cây — dù chỉ là loại hai viên một hào — nhận lời cảm ơn và thiện cảm của họ, cũng đủ để vui mãi.

 

Ở làng, đứa trẻ nào nhà tiệm bán đồ ăn vặt, thực sự oai trong đám bạn.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Khi đó, mười xã tám thôn ai cũng về bà , bảo bà cụ nhỏ bé thật tầm thường, tóc bạc mà còn đạp xe lấy hàng, tự mở quầy bán đồ.

 

Chỉ dắt theo một đứa cháu gái, mà vẫn sống cuộc đời .

 

Lúc , tiệm tạp hóa của bà là niềm kiêu hãnh lớn nhất của , còn bà là chỗ dựa vững chắc nhất của .

 

tiết kiệm và tích góp, lời từ từng món lặt vặt nhỏ, mà cuối năm cũng để dành mấy ngàn tệ.

 

Năm đó, dịp Tết, đầu tiên bà dẫn tiệm quần áo thị trấn.

 

mua cho một bộ đồ mới để đón Tết cho đàng hoàng.

 

hoa mắt những bộ đồ như tivi, lý trí hỏi bà: “Thế cái vải bà mua đây? Chẳng uổng tiền ? Hay thôi bà ơi, cần mua .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nguoi-phu-nu-hoc-ca-mot-the-he-thay-doi/3.html.]

 

, lấy một chiếc áo bông màu hồng so lên , bà : “Cái vải đó bà may áo gile cho bà mặc, dư còn đủ một đôi giày nữa.”

 

vẫn ngượng ngùng chịu , hai tay nhét chặt trong túi áo, nhất quyết rút .

 

xuống, ngẩng đầu .

 

Chỉ cần một cái, mắt bà đỏ hoe.

 

“Cẩu Nhi thích màu hồng ? Để bà chọn cái khác.” thấy rõ, nhân lúc đổi đồ, bà lưng lau nước mắt.

 

Bóng lưng bà lúc nào cũng gầy gò như thế.

 

Gầy đến mức chỉ cần tiêu xài hoang phí một đồng, cũng như ép còng cả sống lưng cứng cỏi của bà.

 

cha ruột bỏ rơi, luôn thấy là gánh nặng. Đặc biệt với bà, vô điều kiện đón nhận , càng sợ gây phiền toái.

 

Cuối cùng, nhờ sự kiên trì của bà, bà vẫn mua cho một chiếc áo bông màu xanh da trời.

 

sợ lớn nhanh, còn cố ý xin cỡ dành cho cao 1m6 mặc .

 

Khi mặc lên trông như chụp bao tải, nhưng nghĩ, mặc mười năm cũng .

 

thấu hiểu nỗi khổ của bà, còn bà thì xót xa vì quá điều.

 

Những năm tháng đó, chính là nhờ thứ tình yêu luôn nghĩ cho đối phương như , mà chúng cùng vượt qua những mùa đông lạnh giá và mùa hè oi bức.

 

5

 

Mặt hướng đất vàng, lưng đội trời xanh, giữa tháng Bảy tháng Tám nóng như đổ lửa, đang nghỉ hè thì tranh thủ giúp bà nhổ lúa mì.

 

nỡ để xuống ruộng việc, ban đầu cứ đuổi về nhà.

 

Bà bảo sách, bài tập, cùng lắm chỉ giúp bà nhào bột, cắt mì, đợi bà về là .

 

mấy ngày đầu nghỉ hè, tranh thủ hết bài tập, mỗi sáng chỉ cần học vài từ tiếng Anh mà cô Dương giao, vì vốn định dành thời gian giúp bà việc.

 

Thế là ngày nào bà rời nhà, cũng lén theo , vòng qua đầu bên ruộng mì, lặng lẽ bắt đầu nhổ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận