Khoảnh khắc đó, hỏi ba, nếu gọi dì Trần là “”, liệu ba mang về nhà ?
Không theo ông, chỉ , ông thật sự coi là con gái ruột .
hỏi, hôm ngoan ngoãn rót nước, nấu cơm cho họ, thêm câu nào.
Vì rõ câu trả lời của ông sẽ là gì.
Bà nội cũng nhiều với hai họ.
Ba cưới dì Trần, bà chỉ đáp: “Tùy thôi.”
Ba bảo sẽ sinh con trai để nối dõi, bà nội chỉ : “Tĩnh Tĩnh là đứa , cũng thể quản gia.”
Mãi đến lúc ba sắp , để hai ngàn tệ, bà mới chủ động : “Tiền nhận, vì tham tiền, mà là dùng tiền cho Tĩnh Tĩnh học đại học, cũng là việc nên .”
“ sẽ tiêu một xu cho bản .”
Cụ bà nhỏ bé, gầy thấp, nhưng khí chất cứng cỏi thì cao lớn như cây đại thụ.
Nhiều năm , vẫn nghĩ mãi — chính một phụ nữ quê mùa chữ như bà, dạy sự lạc quan, kiên cường, tự ti cũng chẳng ngạo mạn.
Bằng chính lời và hành động, bà chẳng thua kém những triết lý cao siêu trong sách vở.
7
Ba buổi chạng vạng, giống ba năm , chịu ở qua đêm.
Dì Trần ăn mặc sang trọng, càng ở .
Ban đầu quyết tâm, nếu cha chọn bỏ , thì cũng xem họ như dưng.
bóng lưng ba rời xa, vẫn kìm mà rơi nước mắt.
ông bỏ rơi thêm một nữa.
Sợ bà nội buồn, lấy cớ ôm củi, trốn đống củi mà .
vẫn còn nhớ chút chuyện khi còn nhỏ.
Nhớ hồi mẫu giáo, chọc giận , sợ mắng nên trốn lưng ghế sofa.
bệt xuống đất, lén lau nước mắt, đầu tiên tìm là ba.
Ông cầm theo một viên kẹo — giống như bây giờ, bà nội cầm cả nắm kẹo tìm , nhét đầy túi , ôm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nguoi-phu-nu-hoc-ca-mot-the-he-thay-doi/5.html.]
Giọng bà an ủi , giống như lạc lối quỳ tượng Phật tiếng kinh vang vọng.
Là thanh âm trong trẻo và thiêng liêng, đủ để sưởi ấm trái tim: “Tĩnh Tĩnh, tối nay bà bánh bao cho cháu ăn nhé?”
Bà những lời hoa mỹ, dỗ dành kiểu điệu đà.
Bà chỉ gửi gắm tình yêu sâu sắc của trong những câu mộc mạc nhất:
“Tĩnh Tĩnh, bà nấu món ngon cho cháu nhé?”
“Tĩnh Tĩnh, bà may cho cháu cái áo bông nhé?”
“Tĩnh Tĩnh, tuyết lớn quá, để bà đưa cháu học nhé?”
“Người gõ cửa khẽ hỏi: ‘Con lạnh ? Có đói ?’” — học đến câu đó trong bài “Ký ức nơi góc hiên”, đầu chỉ hiện lên khuôn mặt đầy nếp nhăn, rám nắng mà rạng rỡ của bà.
Là hình ảnh bà khi thì vác cuốc, khi thì ôm bó củi, khi xách rổ cỏ dại.
Bà là , tối hôm đó thật sự gói bánh bao cho ăn — món thích nhất.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ở quê, bánh bao tốn công và nguyên liệu, nhân bánh dùng hôm đủ để nấu mì thịt ăn mười mấy bữa.
Vì thế, bà chỉ bánh bao dịp Tết và Trung thu, để cầu may mắn và sum họp.
Khói bếp lượn lờ bay lên, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ đường chân núi.
sụt sịt nhóm lửa, bà đùa: “Đừng gói bánh nữa nhé, bà sợ cháu gói cả nước mũi bánh đó.”
bật , nỗi đau trong lồng n.g.ự.c cũng tan biến ngay tức thì.
Bà nhẹ nhàng tiếp: “Nếu ba cháu chịu ở đêm nay, thì bữa bánh bao cũng xem như đoàn viên .”
Khoảnh khắc mới chợt nghĩ — ông là ba , nhưng cũng là con trai duy nhất của bà.
Thiếu vắng cha, cũng giống thiếu vắng con trai, chắc đều đau đớn như .
Bà nội của , cũng cần an ủi.
Nên lập tức lớn tiếng đáp: “Hai bà cháu ăn thôi cũng gọi là đoàn viên ! Ông ăn thì là phúc đấy!”
Bà bật , ánh tà dương cuối cùng chìm xuống thung lũng, bóng đêm màu lam thẫm liền phủ kín.
Bà ơi, Tĩnh Tĩnh lớn , sẽ cùng bà gánh vác mái nhà .