Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 34: DẠ TÂM!

#CCTK #hau

CHƯƠNG 34: DẠ TÂM!

“Thế nào rồi?”

Hắc bào tung bay, Thiên Tà Giáo Chủ hàng lâm Hoả Diệm Sơn.

Sự tồn tại của nàng khiến nhiệt độ của các loại Dị Hoả trên đỉnh núi đều bị áp chế, run rẩy lẩy bẩy không dám toả ra hơi nóng, sợ nàng chướng mắt vung tay dập tắt bọn chúng.

Thân người thấp lùn già nua của Nham Dương từ trong miệng núi lửa bay ra, cung kính chắp tay:

“Bẩm giáo chủ, hy vọng lão nô không khiến ngài thất vọng, vật cần đã luyện chế xong.”

“Lấy ra!”Ánh mắt Thiên Tà Giáo Chủ lấp loé.

“Dạ đây!”Nham Dương không dám dong dài, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chiếc hộp ngọc óng ánh đưa đến.

Hộp này làm bằng Dưỡng Khí Bảo Ngọc, có tác dụng ôn dưỡng pháp bảo, vũ khí chứa đựng bên trong, giá trị liên thành.

Từng ngón tay xảo đoạt thiên công của Thiên Tà Giáo Chủ duỗi ra đặt lên hộp ngọc, đem nó hé mở.

Lệ!

Theo động tác của nàng, hai tiếng gáy vang từ trong hộp ngọc vọng ra, một tiếng gáy trầm ổn uy nghi, một tiếng gáy thánh thót trong trẻo.

Chính là đại diện cho một đôi Bỉ Dực Điểu.

Chỉ thấy đặt trong hộp có lót gấm là hai chiếc mặt nạ vô cùng tương xứng, hoàn mỹ không có chỗ chê.

Trong đó chiếc mặt nạ dành cho nam có màu đen là chủ đạo, được viền bằng từng đường hoạ tiết lông vũ màu trắng, phần trên bên trái của mặt nạ là một chiếc cánh nhọn sắc bén nhô ra, ôm sát vào đầu người đeo, uốn cong vào vành tai đầy khí phách.

Còn chiếc mặt nạ dành cho nữ có màu trắng là chủ đạo, lại có hoạ tiết nhiều tia lông vũ màu đỏ thẳm như huyết hoa, phần trên bên phải của mặt nạ là một chiếc cánh sắc sảo, ôm nhẹ nửa bên đầu.

Đây là cặp mặt nạ tượng trưng cho sự gắn kết của nam và nữ được luyện từ Bỉ Dực Chi Tâm, mỗi bên mặt nạ đều có một chiếc cánh Bỉ Dực Điểu, vừa thần bí, vừa tinh xảo…

Dùng nguyên liệu quý giá gần như tuyệt tích, do chính tay Cửu Phẩm Luyện Khí Sư dùng Dị Hoả luyện ra, đeo vào chẳng những che giấu được tu vi, dung mạo, mà còn có thể cộng hưởng chiến lực giữa song phương.

“Hạn chế duy nhất là khi hai người đều đeo vào mặt nạ, tu vi không thể chênh lệch quá nhiều, người tu vi thấp chỉ có thể thăng tiến tối đa hai tiểu cảnh giới, bằng không sẽ bạo thể mà chết.”Nham Dương cẩn thận nhắc nhở.

Lão đoán ra được người mà Giáo Chủ muốn dùng mặt nạ cùng là ai, rất sợ tên tiểu tử kia sẽ vì vậy bạo liệt, đến lúc đó Giáo Chủ lột ra rút gân mình.

“Mặt nạ mà thôi, làm ngầu như vậy làm gì.”Đột nhiên Thiên Tà Giáo Chủ mở miệng.

“Hả?”Nham Dương sửng sốt, hoài nghi mình nghe lầm, lão đã vắt kiệt trí óc để luyện ra đôi mặt nạ hoàn mỹ, ngài nỡ lòng nào?

Thiên Tà Giáo Chủ đem cái mặt nạ của nam nhân ném cho lão, ra lệnh:

“Thay đổi hình dáng của nó đi, càng xấu càng tốt, không cần nhìn được đến vậy đâu.”

“Giáo chủ…”Nham Dương khóc không ra nước mắt:

“Pháp bảo đã hình thành, rất khó để thay đổi… sao ngài không yêu cầu từ sớm?”

“Ngươi là đang chất vấn bổn toạ?”Thiên Tà Giáo Chủ thanh âm rét lạnh.

“Không dám!”Nham Dương vội vàng rụt cổ lại, chợt nhớ ra điều gì, liền kinh hỉ nói:

“Lão nô ở chỗ này có một viên Tuỳ Biến Thạch, nó là nguyên liệu cấp cao có thể biến hoá thành những hình dạng theo ý muốn của chủ nhân.”

“Nếu như đem Tuỳ Biến Thạch dung hợp vào mặt nạ, vậy muốn biến xấu, biến đẹp gì cũng được.”

“Còn không mau đi làm?”Thiên Tà Giáo Chủ hừ một tiếng.

“Lão nô lập tức đi ngay!”Nham Dương chắp tay.

“Khoan, nếu đã có thể tuỳ ý biến hoá, vậy ngươi dùng cho cả đôi đi!”Nàng đưa nốt chiếc mặt nạ còn lại.

“Tuân lệnh, cho lão nô xin bảy ngày.”Nham Dương kính cẩn tiếp nhận, lại nhảy vào trong miệng núi lửa.

Thiên Tà Giáo Chủ tuỳ ý đến bên một tảng đá ngồi xuống, lười biếng lẩm bẩm:

“Trước đó không nghĩ đến vấn đề đeo mặt nạ vào cũng có thể tuấn lãng, tốt nhất là nên xấu một chút, tránh hắn đi gieo tình chủng lung tung.”

Thời gian dần trôi, chỉ sáu ngày sau, Nham Dương toàn thân lấm lem từ dưới nhảy lên.

Lão đưa đến hai chiếc mặt nạ, nhìn qua không có gì khác biệt, chỉ là ở giữa vùng trán lại có thêm hai viên ngọc lục giác đa sắc khảm vào.

Chính là Tuỳ Biến Thạch.

“Mời giáo chủ thử qua!”Nham Dương nở nụ cười hài lòng, lần này tin rằng đã đủ thoả mãn.

Thiên Tà Giáo Chủ nhỏ máu nhận chủ tấm mặt nạ của nam nhân, sau đó động ý niệm.

Rất nhanh, mặt nạ khí phách và tinh xảo liền biến thành một cái mặt quỷ dữ tợn, răng nanh mọc ra, màu sắc đen kịt.

Cảm thấy chưa đủ xấu, nàng lại động ý niệm.

Mặt nạ biến hoá, thành một hộp sắc cứng cáp thô kệch.

“Quá đơn giản, chưa được…”Thiên Tà Giáo Chủ lắc đầu.

Lại động ý niệm, lần này mặt nạ biến thành mặt của một chú hề, tô son điểm phấn, có vài phần khôi hài.

“Chưa ổn lắm.”Nàng vuốt cằm tiếp tục cân nhắc.

Khoé miệng Nham Dương giật giật không ngừng, thầm đáng thương cho vị kia…

Sau bảy bảy bốn chín lần thay đủ loại hình dạng, cuối cùng Thiên Tà Giáo Chủ hai mắt sáng lên:

“Đây rồi!”

Lúc này mặt nạ đã biến thành một cái đầu heo mập mạp trắng nõn, hai bên có tô má hồng, kèm thêm cả đôi tai lợn to dài thòng xuống hai bên.

Nàng dùng Tà Lực của mình phong ấn Tuỳ Biến Thạch, cố định trạng thái mặt nạ đầu heo.

Như vậy người nào muốn thay đổi hình dáng của mặt nạ hoặc khôi phục nó về kiểu dáng nguyên bản ban đầu, cần phải có tu vi cao hơn nàng mới làm được.

Khoé môi anh đào nhẹ cong, Thiên Tà Giáo Chủ hài lòng thu hai chiếc mặt nạ vào hộp.

Mặt nạ của nàng vẫn là Bỉ Dực Điểu cao quý rạng rỡ, nhìn sang bên cạnh lại là một cái đầu heo, đối lập đến cực điểm nhưng được đặt cùng nhau.

“Ngươi lại đây!”Thiên Tà Giáo Chủ phất tay.

Nham Dương không dám phật ý, cúi thấp đầu tiến đến.

Bàn tay tinh xảo của nàng đặt lên đầu đối phương, linh hồn cường thế xâm nhập.

“AAA…”Nham Dương đau đớn kêu rên một tiếng, hai mắt nhắm chặt, thở hổn hển ngồi bệch xuống đất.

Lão mở mắt ra, nhất thời giật mình chắp tay:

“Tham kiến giáo chủ, ngài đến tìm lão nô có việc gì sao?”

“Việc cần đã làm xong, vừa rồi bổn toạ đã xoá trí nhớ của ngươi.”Thiên Tà Giáo Chủ thản nhiên nói:

“Đổi lại, Song Thủ Linh Hoả trong bảo khố cho ngươi.”

“Trời ạ!”Nham Dương kinh hỉ nhảy dựng lên, đầy mặt kích động:

“Thật sao giáo chủ?”

Song Thủ Linh Hoả là Dị Hoả ngưng tụ ra hai cánh tay, hỗ trợ chủ nhân chiến đấu hoặc bất kỳ các lĩnh vực nào khác.

Lão đã sớm thèm thuồng loại Dị Hoả này nhưng chưa đủ Tà Điểm để quy đổi, không ngờ lại được ban thưởng rồi.

Bất kể trước đó đã giúp Giáo Chủ làm việc gì, nhưng với phần thưởng này thì không hề sợ lỗ, thậm chí kiếm lời lớn.

“Không cần thì khỏi.”Thiên Tà Giáo Chủ nói.

“Cần, đội ơn Giáo Chủ đại nhân, vạn tuế vạn vạn tuế.”Nham Dương liên tục cúi đầu cảm kích.

Chỉ là khi ngẩng đầu lên, thân ảnh trong tà hắc bào đã sớm biến mất.

“Kỳ quái…”Lão gãi gãi đầu, linh thức quét xuống miệng núi lửa.

Chỉ thấy lò luyện khí của mình vừa mới dập tắt không lâu.

“Giáo chủ sai ta luyện khí sao? Nhưng luyện thứ gì đến mức phải xoá trí nhớ như vậy? kỳ quái thật.”

Lão lắc đầu, cũng không dám lục lọi tìm tòi, ngược lại vui mừng hớn hở chạy đến Bảo Khố tiếp nhận Dị Hoả.

Trong lúc đó, Lê Vĩ hưng phấn đến toàn thân run rẩy, hít thở dồn dập nhìn vào hư ảnh ba khối bia đá vừa xuất hiện trước mắt mình.

Trong đó hai khối bia đá có màu xám, một khối bia đá lại có màu đen.

Màu đen đại diện cho Đại Mệnh Cách, hắn làm sao có thể không vui mừng?

Đã sớm thèm nhỏ dãi hai cái Đại Mệnh Cách của Tiểu Bối, rốt cuộc hắn cũng được sở hữu Mệnh Cách cấp bậc này.

Chỉ thấy bên trên hư ba bia đá, ba luồng thông tin hiện ra:

Tiểu Mệnh Cách - Trời Sinh Ma Linh: có được Ma Hồn thiên bẩm, dưới Luyện Hư Kỳ được miễn nhiễm tâm ma trong tu luyện.

Tiểu Mệnh Cách - Sơ Nhập Ma: có khả năng dung nhập cùng tâm ma trong một khoảng thời gian ngắn, tăng cường chiến lực.

Đại Mệnh Cách - Ma Chủng: Tâm Ma như hạt giống, nuôi cấy phát triển, triệu hoán chiến đấu, tuy nhiên hạt giống nuôi cấy càng mạnh, mỗi khi đột phá cảnh giới sẽ càng khó khăn, khả năng nhận phản phệ cực đại.

“Khó khăn lắm mới ra được Đại Mệnh Cách, sợ cái rắm a.”Lê Vĩ quả quyết nói:

“Chọn Ma Chủng!”

Quyết định được ra, hư ảnh hai khối bia đá màu xám biến mất.

Bia đá màu đen đại diện cho Đại Mệnh Cách - Ma Chủng phân tán thành vô số luồng hắc ám, dung nhập vào trong Cầu Thang.

Khoảnh khắc đó, bậc thang thứ tư hoá thành màu đen, hai chữ Ma Chủng khảm lên trên đó.

Bậc thang thứ nhất - Khai Mệnh Nghịch Thiên.

Bậc thang thứ hai - Tiểu Âm Dương.

Bậc thang thứ ba - Tiểu Linh Thụ.

Bậc thang thứ tư - Ma Chủng.

Còn lại những bậc thang khác vẫn đang ẩn giấu trong hư vô mờ mịt, chưa thể khai mở.

Lê Vĩ nhớ rõ Cầu Thang từng nói khi mình đạt đến Nguyên Anh, sẽ xuất hiện phương pháp thăng cấp Mệnh Cách.

Còn một đại cảnh giới… rồi hắn sẽ đạt đến.

Cầu thang rung lên, một cổ lực lượng đem ý thức của hắn trục xuất ra ngoài.

Không biết qua bao lâu sau, cơn đau khắp toàn thân lan tràn khiến sắc mặt hắn vặn vẹo.

ONG!

Nhưng ngay sau đó, viên Âm Dương Kim Đan trong đan điền rung động, thôn nạp linh khí từ bốn phương tám hướng, toả ra lực lượng tinh khiết lan toả khắp toàn thân.

Lê Vĩ thoải mái dễ chịu, tất cả đau đớn biến mất sạch sẽ, khôi phục khí sắc.

“Lúc này ngươi mới được xem là Kim Đan tu sĩ chân chính, thương thế do Tâm Ma khảo nghiệm đã được chữa lành.”Thanh âm bình thản của Tiểu Đồng vang lên.

“Còn không mau chúc mừng ta?”Lê Vĩ cười đắc ý, hai mắt mở ra.

“Vẫn là con kiến, có gì đáng mừng?”Tiểu Đồng nhàn nhạt khinh thường.

“Chít, chúc mừng chủ nhân!”Tiểu Bối vui vẻ trong lòng hắn.

“Haha, vẫn là Tiểu Bối tốt với ta.”Lê Vĩ vuốt ve đầu nó:

“Là do ta không tốt hại ngươi chưa đột phá được.”

Bởi vì quá trình kết đan của hắn hấp thụ quá nhiều linh khí từ Linh Lang, dẫn đến Tiểu Bối không còn đủ nguồn linh khí để đột phá Tam Giai Yêu Thú.

“À đúng rồi, yêu thú có cần kết ra Nhất Phẩm Yêu Đan không?”Lê Vĩ hỏi thăm.

Nếu như có thể, hắn muốn Tiểu Bối có được nền tảng căn cơ tốt nhất.

“Yêu Thú phát triển khác với nhân loại, yêu đan không quan trọng, bọn chúng chỉ chú trọng huyết mạch, nòi giống.”Tiểu Đồng giải thích:

“Tài nguyên để thăng cấp huyết mạch rất khó tìm, chỉ có thể tuỳ duyên.”

“Không thành vấn đề.”Lê Vĩ mỉm cười:

“Chúng ta lại đi làm nhiệm vụ, lấy Linh Thạch cho Tiểu Bối đột phá.”

“Chít!”Tiểu Bối hưng phấn gật gật cái đầu nhỏ.

Lê Vĩ khoanh chân ngồi xếp bằng, tập trung quan sát bên trong cơ thể mình.

Sau khi sở hữu Đại Mệnh Cách - Ma Chủng, hắn phát hiện ở trong đan điền, nằm bên cạnh Kim Đan có một hạt giống màu đen âm trầm, bí hiểm.

Nó chính là Ma Chủng.

Lê Vĩ cảm giác được rõ ràng Ma Chủng này chính là một phần của cơ thể mình, nó như tay, như chân, như trái tim… hắn luôn cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Ý niệm vừa động, Ma Chủng hiện ra trong tay.

“Cầu Thang đại nhân quá mức khủng bố, ngươi nên cảm thấy may mắn.”Tiểu Đồng thán phục.

Hiển nhiên nó cũng đã nhìn thấy cảnh tượng Lê Vĩ thức tỉnh Ma Chủng nhờ vào sự giúp đỡ của Cầu Thang.

Nó tồn tại vô số năm, chưa từng nhìn thấy loại bảo vật nào có thể khai phá Mệnh Cách cho tu sĩ một cách tuỳ ý như vậy.

Phải biết rằng Mệnh Cách chính là số mệnh bẩm sinh của mỗi người trên thế gian này, nhưng một tu sĩ trong lúc tu luyện lại có thể liên tục sở hữu Mệnh Cách, đây là sự nghịch thiên gì?

Thật sự không lý giải nổi.

Lê Vĩ nhún nhún vai, đang suy nghĩ nên nuôi cấy Ma Chủng ở chỗ nào.

Ở giữa trán đã có hình xăm Thấu Mệnh Nhãn, nếu đem Ma Chủng đặt ở giữa trán cũng không ngầu.

Mà khảm trên tay chân cũng rất quái dị, đưa vào thể nội không phải ý tưởng hay.

Nhớ lại Tâm Ma xuất hiện lần đầu là từ trong cái bóng của mình trồi lên, Lê Vĩ hai mắt toả sáng.

Không cần suy nghĩ nhiều, hắn đem Ma Chủng ném thẳng vào cái bóng dưới chân.

Đem số ít Linh Thạch còn sót lại, rót linh khí vào trong Ma Chủng cho nó thấp thụ.

RĂNG RẮC…

Ma Chủng nứt ra, từng luồng từng luồng khí tức âm u, tà dị như rễ cây từ bên trong Ma Chủng bò ra, bám vào vị trí nơi trái tim của cái bóng, triệt để dung hợp.

VÙ VÙ VÙ VÙ…

Linh khí từ bốn phương tám hướng kéo về, bị cái bóng của Lê Vĩ hấp thụ.

Tu vi của Tâm Ma sánh ngang với bản thể, vì vậy rất nhanh cái bóng đã đột phá đến Kim Đan Sơ Kỳ.

“Hiện thân!”Lê Vĩ nói.

Cái bóng dưới đất của hắn biến mất, hoá thành một Lê Vĩ phiên bản tà ác đứng ở đối diện, đôi mắt đỏ ngầu mở ra, hàm răng u ám nhe miệng cười khằng khặc.

“Chít! ?”Tiểu Bối hoảng sợ nhảy vào trong ngực Lê Vĩ lẫn trốn, như nhìn thấy quỷ.

Lê Vĩ đứng lên, cùng với cái bóng của mình song song đứng cạnh nhau.

Bên dưới dù có ánh sáng phản chiếu nhưng mặt đất trống không, cái bóng của Lê Vĩ không còn ở đó.

Khung cảnh này vừa quỷ dị, vừa huyền bí khó lường…

“Nó không có ý thức.”Lê Vĩ nhìn phiên bản màu đen của mình, vuốt cằm nói:

“Tuy rằng tràn ngập hơi thở tà ác, nhưng linh hồn trống rỗng.”

“Đương nhiên rồi, nó là Tâm Ma của ngươi… ở trạng thái bình thường nó chính là một phần của ngươi, do ngươi làm chủ.”Tiểu Đồng giải thích:

“Chỉ khi ngươi đột phá tu vi mà Tâm Cảnh theo không kịp, lúc đó Tâm Ma mới thức tỉnh ý thức, cố gắng phản phệ ngươi.”

“Nếu ngươi không thể đánh thắng nó, hậu quả sẽ rất thảm, nó sẽ thế chỗ của ngươi, mà ngươi sẽ trở thành bóng của nó!”

“Nghe qua giống đa nhân cách vậy.”Lê Vĩ bật cười:

“Nếu ta yếu hơn, nhân cách tà ác sẽ chiếm cứ ta, lấn át linh hồn nguyên bản.”

“Có thể hiểu như vậy, mỗi người đều có bản ngã, bản ngã sinh ra tâm ma, bản ngã không vững vàng tâm ma sẽ càng phát triển.”Tiểu Đồng xác nhận:

“Còn hiện tại nó cũng như tay chân của ngươi, tự do mà điều khiển!”

“Tốt rồi, ngươi là Tâm Ma của ta, cũng là bóng tối của ta…”Lê Vĩ suy nghĩ một phen, mở miệng nói:

“Từ giờ, tên của ngươi sẽ là Dạ Tâm!”

Dạ Tâm không biểu lộ bất cứ một dao động nào, việc Lê Vĩ đặt tên cho nó giống như đang tự đặt tên cho cái đầu gối của mình vậy, hoàn toàn vô nghĩa.

Lê Vĩ buồn bực quát: “Cút về!”

Dạ Tâm tan đi, biến thành cái bóng bình thường dưới chân bản thể…

Không chút khác biệt…

Chúc cả nhà chiều vui vẻ.

Đa tạ các độc giả ủng hộ e.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.

Bạn cần đăng nhập để bình luận