Chung Cực Truyền Kỳ
Chương 29: TỘI THÀNH!
#CCTK #hau
CHƯƠNG 29: TỘI THÀNH!
Lần trước Tần Thuỷ Dao cho Lê Vĩ hai tấm lệnh bài.
Một lệnh bài tạp dịch đệ tử, còn lệnh bài kia có thể truyền tống trở về đỉnh Hồ Lô Sơn.
Hắn muốn bế quan, thế nên lần đầu tiên sử dụng lệnh bài truyền tống.
Tần Thuỷ Dao đã căn dặn việc hắn ở Hồ Lô Sơn là bí mật tuyệt đối, không được cho người ngoài phát hiện.
Tìm nơi hoang vắng không có người qua lại, Lê Vĩ lấy ra một lệnh bài có màu trắng trong suốt như pha lê.
Hắn đem linh lực truyền vào trong lệnh bài.
VÙ.
Ngay lập tức, nguồn linh lực trong đan điền bị rút một mảng lớn, lệnh bài như một con cự thú tham lam cắn nuốt linh lực của hắn.
Cũng may có Tiểu Linh Thụ hỗ trợ, bằng không Lê Vĩ đã suy yếu nằm rạp xuống.
Mà lúc này, lệnh bài trong suốt toả ra ánh sáng rực rỡ.
Từng luồng từng luồng văn tự hiện ra, ngưng kết thành một cái trận pháp nhỏ đủ cho một người bước vào ở trước mặt.
Lê Vĩ tay cầm lệnh bài bước vào, tiểu trận pháp vận chuyển, thân thể hắn biến mất tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện, hắn kinh ngạc chứng kiến mình đã ở trong cung điện của Cốt Giang.
Lệnh bài chấn động, các luồng trận văn được nó thu vào bên trong.
“Thần kỳ thật, Trận Pháp trong truyền thuyết quá lợi hại.”Lê Vĩ thán phục không thôi.
Trước đó dù đã thấy Trận Pháp ở bảo khố, nhưng khi được tự thân trải nghiệm công năng mà Trận Pháp mang lại, hắn vẫn khiếp sợ trước nền văn minh tu luyện diệu kỳ.
“Một cái Tiểu Truyền Tống Trận cấp thấp mà thôi, đủ cho ngươi sử dụng trong phạm vi Thiên Tà Giáo.”Tiểu Đồng nói:
“Nếu nhìn thấy những Trận Pháp dịch chuyển cùng lúc hàng vạn đại quân, không biết còn doạ ngươi đến mức nào.”
“Thật vậy sao? sau này ta cũng phải học bày trận.”Lê Vĩ ao ước nói.
“Hừ, thực lực yếu ớt còn đứng núi này trông núi nọ.”Tiểu Đồng bất mãn:
“Chờ ngươi có khả năng tự vệ, sau đó muốn học gì thì học, hiện tại nhanh chóng tăng cường tu vi cho ta!”
“Biết rồi nói mãi.”Lê Vĩ bực bội, cái con mắt này chẳng khác nào một cụ già ưa lảm nhảm.
Bước chân vào phòng tu luyện, hắn ngồi khoanh chân xếp bằng.
“Chít chít chít!”Tiểu Bối ở bên cạnh nhảy nhót, móc ra một viên đan có màu vàng óng là chủ đạo, bên trên lại có các hoa văn hình ngọn lửa, toả ra khí tức nóng rực.
“Đây là Kim Đan của Trần Nhiên?”Lê Vĩ kinh ngạc.
“Chít, đúng vậy… ta muốn ăn nó!”Tiểu Bối truyền ý niệm, hai mắt sáng rực nhìn viên kim đan này.
“Tại sao muốn ăn?”Hắn giật mình.
“Ta ăn một viên giống hệt của tên đạo sĩ kia nên có gió nha.”Tiểu Bối kêu chít chít giải thích.
“Ngươi ăn kim đan của Xuân Phong Đạo Nhân?”Lê Vĩ vuốt cằm suy tư, Tiểu Bối có được Đại Mệnh Cách - Nguyên Tố Kỳ Tài, có thể lĩnh ngộ tối đa năm loại thuộc tính nguyên tố.
Vốn dĩ nó chỉ có Thuỷ Thuộc Tính, sau khi ăn vào kim đan của Xuân Phong Đạo Nhân đã có thêm Phong Thuộc Tính, giờ lại có được kim đan Hoả Thuộc Tính của Trần Nhiên.
Nhưng mà Hoả Thuộc Tính rất cuồng bạo, có ảnh hưởng gì đến Tiểu Bối hay không?
“Cứ cho nó ăn đi!”Tiểu Đồng chen miệng vào:
“Với thực lực của con thú nhỏ này, tạm thời ăn Kim Đan là phù hợp nhất, còn chưa đủ khả năng ăn Nguyên Anh, chắc chắn sẽ bạo thể.”
Có sự xác nhận của Tiểu Đồng, Lê Vĩ không lo lắng nữa, khích lệ cười:
“Ăn đi! Nhanh chóng mạnh lên còn cùng ta chiến đấu!”
“Chít!”Tiểu Bối vui sướng nhảy lên, trực tiếp đem Hoả Hệ Kim Đan ném vào trong miệng, nuốt xuống cái “ực”.
Hừng hực…
Khoảng khắc đó, Hoả Linh Lực bùng cháy khắp toàn thân Tiểu Bối, lông của nó trong nháy mắt bị thiêu trụi, lộ ra lớp da trọc lóc bên trong.
“Chít… nóng chết ta…”Tiểu Bối lăn qua lộn lại trên mặt đất, không ngừng kêu la.
“Mau dùng nước!”Lê Vĩ gấp gáp nói.
Tiểu Bối nghe vậy vội vàng dùng Thuỷ Linh Lực bao phủ xung quanh, áp chế sức nóng, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, toàn thân dễ chịu.
“Chưa kịp thích ứng mà thôi, chờ lực lượng của kim đan tan hết, nó chẳng những có được Hoả Nguyên Tố, mà tu vi cũng sẽ đề thăng.”Tiểu Đồng nói.
Cả người bao trùm bởi lửa và nước, Tiểu Bối nhắm mắt lại nằm ngủ khò khò.
“Nếu ngươi không cố gắng, sủng vật của ngươi còn mạnh hơn ngươi.”Tiểu Đồng đả kích hắn.
“Ta tu luyện đây!”Lê Vĩ bĩu môi.
Hắn lấy ra 30 khối Linh Thạch Thượng Phẩm đạt được từ nhiệm vụ lần này.
“Chất lượng cao thật.”Lê Vĩ chậc lưỡi.
Chỉ thấy mấy khối linh thạch này chẳng những to bằng bàn tay, mà lượng linh khí từ nó toả ra cũng thấm đẫm ruột gan, khiến linh lực trong cơ thể hắn nhộn nhạo.
“Đây là Linh Thạch Thượng Phẩm, vậy Linh Thạch lần trước của Âm Mị Nhiên chắc chắn là Hạ Phẩm và Trung Phẩm.”Lê Vĩ liếm liếm môi:
“Không biết bên trên Linh Thạch Thượng Phẩm còn có Linh Thạch nào quý giá hơn không?”
“Trên Thượng Phẩm còn có Linh Thạch Cực Phẩm, nhưng cũng chẳng bằng cái rắm so với Linh Thạch Hoá Hình.”Tiểu Đồng nghiến răng nói:
“Ngươi không dùng Linh Thạch Hoá Hình, lấy đám rác rưởi này ra làm gì hả?”
“Suýt chút quên mất!”Lê Vĩ vỗ vỗ trán, vội vàng từ Nhẫn Trữ Vật lấy hàng ra.
“Hú!”
Sói nhỏ vừa nhìn thấy hắn liền trừng to hai mắt, trong mắt có một tia tức giận.
Hiển nhiên nó không vui khi tên nhân loại này nhốt mình lâu như vậy.
Nó chỉ thích ở những nơi có nhiều linh khí…
Bất quá ngay lập tức, nó cảm nhận được chất lượng linh khí ở Hồ Lô Sơn so với trong mỏ quặng còn nồng đậm hơn, nhanh chóng chuyển giận thành vui, ở trước mặt Lê Vĩ nhảy cẩng lên, nhào vào lòng hắn cọ cọ đầu.
Điều này cũng dễ hiểu, Hồ Lô Sơn của Cốt Giang là phong thuỷ bảo địa, một cái mỏ quặng cấp thấp làm sao có thể sánh bằng?
XÀO XẠC…
Tiểu Linh Thụ bên trong đan điền của Lê Vĩ phản ứng dữ dội, các cành cây, phiến lá liên tục xao động, thân cây không ngừng lắc lư.
Nó chỉ hận không thể nuốt sạch Linh Thạch Hoá Hình này để tiến cấp.
“Sói con à, nhìn ngươi đáng yêu như vậy, ta làm sao nỡ để ngươi bị hấp thụ đây…”Lê Vĩ đau lòng lẩm bẩm.
“Thế nên nữ nhân họ Tần kia mới cho ngươi Nguyên Anh của hai tên hộ pháp kia.”Tiểu Đồng dạy dỗ:
“Lấy Nguyên Anh cho con sói này ăn đi!”
Lê Vĩ gật đầu, lấy ra hai cái Nguyên Anh vô hồn đặt ở trước mặt.
Sói con hai mắt toả sáng, không cần Lê Vĩ ra lệnh, nó đã nhanh chóng lao đến.
Trước ánh mắt hiếu kỳ của hắn, hai cái Nguyên Anh trực tiếp bị con sói nuốt vào trong bụng.
“Ăn từ từ kẻo nghẹn chết!”Lê Vĩ nhắc nhở.
“Yên tâm, Linh Thạch Hoá Hình có thể hấp thụ vô hạn, chỉ sợ ngươi không đủ đồ ăn cho nó mà thôi.”Tiểu Đồng cười nhạt:
“Đây cũng là lý do nó quý giá, năng lực không ngừng thăng cấp, cung cấp nguồn linh khí vô hạn cho chủ nhân, chẳng khác nào bảo vật.”
“Đương nhiên để nuôi nó, ngươi cũng sẽ tiêu tốn rất nhiều.”
Đúng như lời của Tiểu Đồng, sau khi hai cái Nguyên Anh vào bụng sói con, lực lượng ẩn trong Nguyên Anh ngay tức thời hoá thành chất lỏng, cuồn cuộn tuôn trào…
“Hú…”
Sói con hưng phấn tru lên, sau đó khoanh chân nằm xuống, nhắm mắt lại, bắt đầu tiêu hoá toàn bộ lực lượng này…
Kích thước của nó dần dần to hơn, to hơn từng chút từng chút…
Lê Vĩ ngồi cạnh quan sát quá trình biến đổi của Tiểu Bối và sói con.
Một tháng trôi qua…
Tu vi của Tiểu Bối từ Nhị Giai Hậu Kỳ đã đạt đến Nhị Giai Viên Mãn, các sợi lông mới đã bắt đầu mọc lại, toàn thân có ba luồng khí tức luân chuyển gồm Thuỷ - Phong và Hoả.
Mà sói con cũng đã to hơn gấp đôi so với trước đó, tuy nhiên to hơn không có nghĩa là trưởng thành hơn.
Nó vẫn có hình thù của sói con, nhưng lại mập mạp và to lớn hơn.
Cả Tiểu Bối và sói con vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Lê Vĩ không có chuyện gì làm, lấy ra hai thanh kiếm kiểm tra hàng.
Linh Huyền Song Kiếm, một cặp vũ khí Tứ Tinh Hạ Phẩm.
Đây là hai thanh kiếm nhìn qua khá đơn giản, có dáng vẻ giống hệt nhau, đều là chuôi kiếm màu đen, thân kiếm màu bạc.
Không phải dạng trọng kiếm nặng nề phải vác trên vai, cũng không phải dạng kiếm mỏng manh, nhẹ nhàng thanh thoát… mà thuộc dạng trường kiếm có trọng lượng vừa phải, thân kiếm không quá mỏng cũng không quá dày, thẳng tắp sắc bén.
Hắn chọn Linh Huyền Song Kiếm vì ba nguyên nhân.
Giá cả vừa túi, đủ Tà Điểm để giao dịch.
Không kén chọn thuộc tính, Linh Huyền Song Kiếm sẽ biến đổi và thích ứng tuỳ thuộc vào thuộc tính của chủ nhân, khác với Hoả Linh Kiếm của Trần Nhiên cần đến Hoả Linh Căn mới có thể phát huy sức mạnh.
Và cuối cùng vì nó là cặp song kiếm duy nhất, thích hợp để tu luyện Chính Tà Kiếm Pháp, một kiếm Chính và một kiếm Tà.
Lê Vĩ cắn răng, đặt cổ tay lên lưỡi kiếm rạch nhẹ, máu tươi rỉ ra nhỏ vào thân kiếm.
Hắn muốn nhỏ máu nhận chủ, biến Linh Huyền Song Kiếm thành vũ khí của mình.
Nào ngờ giọt máu vừa rơi vào thân kiếm đã bị bắn ngược trở ra… hiển nhiên là chê hắn tu vi thấp.
“Á à, nhỏ mà láo à?”Lê Vĩ cười lạnh:
“Ngay cả Thái Cực Bào cấp Lục Tinh còn không chê ta, hai thanh kiếm Tứ Tinh các ngươi lấy gì kiêu ngạo?”
“Tuỳ thuộc vào linh tính của từng loại.”Tiểu Đồng giải thích:
“Thái Cực Bào bản tính ôn hoà để bảo vệ chủ nhân, ngươi càng yếu, càng thể hiện được giá trị hộ chủ của Thái Cực Bào nên nó không kén chọn.”
“Ngược lại thì Linh Huyền Song Kiếm thiên về sát phạt, công kích quyết liệt… chúng nó cần chủ nhân có thực lực để phát huy sức mạnh tối đa.”
“Nói tới nói lui, còn không phải chê ta yếu?”Lê Vĩ khoé miệng nở nụ cười quỷ dị:
“Nhưng ngay cả Tiểu Đồng ngươi cũng phải theo ta, hai thanh kiếm này lại dám xem thường ta, chẳng phải cũng đang xem thường ngươi?”
Quả nhiên Tiểu Đồng liền bị khích tướng, lạnh lùng không nói tiếng nào, nhưng con mắt giữa trán Lê Vĩ bỗng nhiên toả ra khí tức thần bí trấn lên hai thanh kiếm.
Ong ong…
Linh Huyền Song Kiếm run rẩy lẩy bẩy như gặp phải điều gì đó kinh khủng, trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Lần này Lê Vĩ lại nhỏ máu nhận chủ, hai giọt máu dễ dàng thẩm thấu mà vào, nhận chủ thành công.
Hắn đã cảm giác được sự liên kết mật thiết với Linh Huyền Song Kiếm.
“Rất tốt…”Hài lòng gật gù, vuốt ve thân kiếm, xúc cảm mát lạnh dễ chịu vô cùng.
“OA!”
Đúng lúc này, Tiểu Bối kêu lớn một tiếng… hai mắt trong vắt mở ra, quanh thân có một cơn lốc do cuồng phong, hoả diễm và nước xoáy ngưng tụ thành, cực kỳ nguy hiểm.
“Tam Giai Yêu Thú? Ngưng kết Kim Đan chưa?”Lê Vĩ hưng phấn hỏi.
“Chít! ?”Tiểu Bối ngây ngô chớp mắt, ngay cả nó cũng không biết.
“Còn chưa đủ, Tam Giai Yêu Thú không ngưng kết Kim Đan như tu sĩ, mà chúng sẽ ngưng kết Yêu Đan.”Tiểu Đồng đánh giá:
“Nó có đến ba loại nguyên tố, viên kim đan của tên Trần Nhiên kia không đủ lực lượng để hình thành Yêu Đan… chưa kể công pháp Hải Khiếu Kinh cũng cần nhiều linh khí hơn bình thường.”
“Vậy đành chờ sói con vậy.”Lê Vĩ nhún vai.
Lại một tháng trôi qua…
RĂNG RẮC…
Chiếc giường trong phòng tu luyện sụp đổ.
Sói con giờ đây nhìn qua chẳng khác nào một con lợn, hình thù to lớn, nặng đến mức gãy giường.
“Được rồi đó, các ngươi có thể hấp thụ linh khí từ nó!”Tiểu Đồng nói:
“Hiện tại nó sánh ngang một mỏ Linh Thạch Thượng Phẩm di động.”
“Hít!”Lê Vĩ hít một ngụm khí lạnh.
Vất vả làm nhiệm vụ chỉ thu được 30 khối Linh Thạch Thượng Phẩm, còn sói con lại sánh ngang cả mỏ?
Hắn đã hiểu vì sao Linh Thạch Hoá Hình có giá trị to lớn.
Sau khi được hưởng lợi, sói con cực kỳ vui sướng, hai mắt long lanh nhìn Lê Vĩ chớp chớp.
Hiển nhiên nó đã nhận định thanh niên trước mắt là chủ nhân.
“Rất tốt, ngươi là con sói, lại là linh thạch, vậy đặt tên cho ngươi là Linh Lang!”Lê Vĩ quyết định.
“Hú!”Linh Lang ngửa đầu tru lên, rất hài lòng với cái tên này.
Nó ngoan ngoãn nằm xuống, sau đó dụng ý niệm.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Lập tức, vô số linh khí tinh thuần đến cực điểm từ cơ thể Linh Lang phóng thích, bao trùm cả Lê Vĩ và Tiểu Bối vào trong.
Đây chính là cách Linh Thạch Hoá Hình hỗ trợ chủ nhân của mình.
“Thật thoải mái!”Lê Vĩ cùng Tiểu Bối sảng khoái thở dài, chẳng khác nào tắm mình trong bể linh khí, từng lỗ chân lông giãn nở hết mức có thể.
Xào xạc…
Tiểu Linh Thụ không bỏ qua cơ hội, tuôn ra hấp lực kinh khủng cuốn lấy Linh Khí.
Mà ở một bên, Tiểu Bối cũng chăm chú vận chuyển Hải Khiếu Kinh…
Chìm đắm vào tu luyện.
…
Như đã biết, Thiên Nguyên là đại khu có thảo nguyên bất tận, núi non sừng sững, sơn mạch bạt ngàn… được thống trị bởi những Quốc Gia Tu Chân có nguồn gốc lâu đời, có luật lệ rảng buộc của mỗi quốc gia.
Ở tại các quốc gia này, không thiếu những kẻ cùng hung cực ác, phạm phải luật lệ nghiêm trọng, thân mang tội nghiệt ngập trời, bị các Quốc Gia Tu Chân treo thưởng, truy sát, săn lùng… buộc phải bỏ trốn vào Hỗn Vực, tiến vào trong một toà thành lánh nạn.
Toà thành này được xưng là Tội Thành.
Không sai, Tội Thành là một trong ba thế lực mạnh nhất tại Hỗn Vực, sánh vai chỉ có Tinh Vân Các và Thiên Tà Giáo.
Nhưng mà tu sĩ bên trong Tội Thành, phần lớn đều là tội nhân đến từ Thiên Nguyên.
Vì sao những tội nhân này lại trốn vào Tội Thành mà không trốn đến nơi khác?
Đơn giản, bởi vì Tội Thành có đủ thực lực và tư cách đứng ra bảo vệ tính mạng của bọn hắn.
Không cần biết ngươi mang tội nghiệt nặng nề đến đâu, chỉ cần ngươi đưa ra cái giá xứng đáng, Tội Thành sẽ bảo vệ tính mạng của ngươi.
Và ngược lại, nếu kẻ muốn giết ngươi có thể trả cái giá cao hơn cho Tội Thành, hậu quả ngươi tự gánh lấy.
Tội Thành có thể bảo vệ ngươi, nhưng cũng có thể từ bỏ ngươi… tất cả tuỳ thuộc vào cái giá mà ngươi mang lại.
Nếu ngươi dùng 1000 khối Linh Thạch nhờ Tội Thành bảo vệ, vậy kẻ muốn giết ngươi chỉ cần trả 1001 khối Linh Thạch, Tội Thành sẽ hoan nghênh đến giết người.
Đây chính là luật lệ tại Tội Thành, cũng là lý do giúp bọn hắn phát triển vượt bậc, thành lập trong thời gian ngắn nhưng lại có thể leo lên ngang hàng với Tinh Vân Các và Thiên Tà Giáo.
Tội Thành là nơi mạnh được yếu thua một cách trần trụi nhất, mạnh ở đây không chỉ về thực lực, mà còn về tài lực.
Đây cũng là nơi ngư long hỗn tạp bậc nhất Hỗn Vực.
Muốn vào Tội Thành? hãy chuẩn bị tài sản phong phú để bảo vệ cái mạng của mình.
Với hoàn cảnh đặc biệt như vậy, hầu hết người vào Tội Thành đều có tài sản phong phú… các vật phẩm xuất hiện ở đây cũng vô cùng quý hiếm, hầu như ít được tìm thấy ở bên ngoài.
Ngày hôm nay, một thân ảnh khoác áo choàng đen như u linh đến trước cổng thành, khí tức nội liễm.
Cảnh tượng này đã sớm quá đỗi quen thuộc, bởi vì những kẻ tiến vào Tội Thành hầu hết là cùng hung cực ác bị truy nã, đương nhiên không muốn lộ mặt.
Phần phật…
Ống tay áo tung bay, một ông lão hiện thân trên tường thành nghênh đón, chắp tay nói:
“Lão phu là Tam Chấp Sự của Tội Thành, đạo hữu muốn dùng bao nhiêu tài sản để bảo vệ mạng của mình đây?”
Người khoác áo choàng vung tay.
Một khối Linh Thạch Hạ Phẩm bay lên, rơi vào vị trí của ông ta.
“Cái này…”Tam Chấp Sự ngây người hồi lâu.
Một khối Linh Thạch để giữ mạng?
Đồng nghĩa chỉ cần có kẻ giao cho Tội Thành hai khối Linh Thạch, sẽ có toàn quyền ra tay giết người.
Là hành vi ngu xuẩn, hay vì tin tưởng tuyệt đối vào thực lực của bản thân?
Dám dùng một khối Linh Thạch giữ mạng?
Nên biết rằng ở Tội Thành này, dù là Hợp Thể Kỳ cấp cường giả cũng không dám tự tin như vậy.
Mặc dù trong lòng có muôn vàn câu hỏi, Tam Chấp Sự vẫn hít sâu một hơi, chấp nhận luật chơi.
Ông ta phất tay, một tấm thẻ vào thành rơi xuống, căn dặn nói:
“Phải đeo thẻ trước ngực!”
Người khoác áo choàng nhận thẻ, chỉ thấy bên trên có viết: “Giá giữ mạng - một Linh Thạch!”
Người khoác áo choàng đeo thẻ lên ngực, ung dung vào thành.
Khoảnh khắc đó, vô số ánh mắt như dã thú rình mồi dõi theo…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ.
Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.