Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 26: TÂM BIẾN!

#CCTK #hau

CHƯƠNG 26: TÂM BIẾN!

Bóng sói trên thạch động càng lúc càng lớn dần.

Lê Vĩ và Tiểu Bối đã sẵn sàng chiến đấu.

“HÚ…”

Như cảm ứng được có kẻ đến gần, cái bóng bắt đầu lùi lại một bước đề phòng, cất tiếng tru vang vọng không gian khiến người nghe rợn tóc gáy.

Bởi vì thạch động chật hẹp, tiếng sói tru càng làm cho Lê Vĩ và Tiểu Bối lùng bùng lỗ tai.

Nhưng chẳng biết vì sao, càng đến gần… Tiểu Linh Thụ bên trong đan điền của Lê Vĩ càng dao động, vô số phiến lá linh lực run rẩy như báo hiệu cho điều gì đó.

“Tại sao sói lại ở trong hang?”

Lê Vĩ hít sâu một hơi, siết chặt thanh kiếm vừa nhặt được của Trần Nhiên phòng hờ, rốt cuộc đối mặt.

“CHÍT! ?”

Tiếng kêu kinh ngạc của Tiểu Bối vang lên, đôi mắt đáng yêu tròn xoe trừng lớn.

Mà Lê Vĩ cũng là giật mình, ánh mắt trở nên kỳ dị.

“Hú!”

Con sói trước mắt hướng bọn họ tru lên uy hiếp, nhưng nhìn dáng vẻ của nó không còn khiến người ta cảm thấy đáng sợ nữa.

Chỉ thấy giữa mỏ linh thạch với đường kính hàng chục mét, một con sói nhỏ đang trừng đôi mắt của nó nhìn chằm chằm Lê Vĩ.

Nói là sói nhỏ nhưng chẳng khác nào một con cún con.

Bởi vì phản chiếu trên thạch động, cái bóng của nó nhìn từ xa to đến bất thường mang đến cảm giác kiêng kỵ cho người khác…

Ở khoảng cách gần, sói con toàn thân trong suốt trắng sáng, tỏa ra nồng đậm linh khí gần như ngưng tụ thành thực chất, xung quanh nó thậm chí có linh khí hóa thành từng luồng hơi nước, ngưng tụ thành dung dịch.

“Đây là?”Lê Vĩ liếm liếm môi.

Một thời gian tiếp xúc, vật lộn cùng yêu thú trên Hồ Lô Sơn, hắn dám khẳng định con sói nhỏ này không có chút liên quan gì đến yêu thú cả.

Vậy rốt cuộc nó là cái gì?

“Linh Thạch Hóa Hình, ngươi gặp may hắc hắc!”Tiếng cười xấu xa của Thấu Mệnh Nhãn truyền trong đầu.

“Cái gì?”Lê Vĩ lắp bắp:

“Tiểu Đồng, ngươi nói Linh Thạch Hóa Hình là sao?”

“Đúng là vô tri tiểu nhi, ngay cả điều này cũng không biết.”Tiểu Đồng hừ lạnh khinh miệt, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

“Vạn vật trên thế gian này đều có linh, chỉ cần gặp cơ duyên xảo hợp, thiên thời địa lợi sẽ khai mở linh trí, hóa thành hình dạng riêng.”

“Linh Thạch Hóa Hình là thứ quý giá hơn cả mỏ Linh Thạch, bởi vì chỉ cần tỉ mỉ bồi dưỡng, Linh Thạch Hóa Hình có thể không ngừng trưởng thành và thăng cấp…nếu như sử dụng một cách hợp lý, Linh Thạch Hóa Hình có thể tồn tại vĩnh viễn mà không tiêu tan.”

“Không ai ngờ tới, một cái quặng mỏ linh thạch tầm thường ở nơi khỉ ho cò gáy này lại may mắn sinh ra Linh Thạch Hóa Hình, giá trị của nó vượt xa hàng trăm mỏ linh thạch.”

“Trời ạ.”Lê Vĩ nghe mà tim đập thình thịch.

Hắn hiểu tầm quan trọng của Linh Thạch ở thế giới này, nó chẳng khác nào tiền tài và thực phẩm cộng lại.

Tu sĩ cần Linh Thạch mua bán và trao đổi hàng hóa, cũng cần Linh Thạch làm tài nguyên tu luyện.

Thế mà Linh Thạch Hóa Hình có thể thăng cấp, có thể trưởng thành, càng có thể sử dụng không cạn kiệt.

Con sói nhỏ trước mắt này chính là Linh Thạch Hóa Hình, chẳng trách nguồn Linh Khí ở cái quặng mỏ này sánh ngang với Hồ Lô Sơn, chẳng trách khiến Tiểu Linh Thụ phản ứng.

“Hóa ra đây là lý do tên Trần Nhiên kia giở trò quỷ.”Lê Vĩ nhất thời hiểu ra rất nhiều thứ.

Rõ ràng là trong lúc tiếp quản mỏ linh thạch, Trần Nhiên đã phát hiện ra Linh Thạch Hóa Hình, từ đó nổi lòng tham chiếm đoạt.

Những nô lệ khai thác mỏ vô tình nhìn thấy Linh Thạch Hóa Hình đều bị Trần Nhiên diệt khẩu, mất tích bí ẩn.

Cái bóng sói của Linh Thạch Hóa Hình chiếu rọi trên thạch động làm người ngoài nhìn vào lầm tưởng nó là yêu thú, đổ lỗi do yêu thú gây ra.

“Tại sao Trần Nhiên lại giả vờ bế quan để dụ đệ tử Thiên Tà Giáo đến làm nhiệm vụ?”Lê Vĩ vuốt cằm suy tư.

“Ngươi vẫn chưa hiểu sao?”Tiểu Đồng mất kiên nhẫn nói:

“Ngươi nghĩ để nuôi Linh Thạch Hóa Hình cần cái gì?”

“Cho nó ăn Linh Thạch được không?”Lê Vĩ suy đoán.

“Đương nhiên là được, nhưng Linh Thạch Hóa Hình ăn Linh Thạch, vậy rốt cuộc ngươi mất Linh Thạch để thu lại Linh Thạch, có ý nghĩa cái rắm à?”Tiểu Đồng giận dữ nói:

“Ngoại trừ Linh Thạch, Linh Thạch Hóa Hình còn có thể cắn nuốt tu vi của người khác để trưởng thành.”

“Hít.”Lê Vĩ hít một ngụm lãnh khí.

Thì ra đây chính là nguyên nhân, Trần Nhiên bắt các đệ tử Trúc Cơ để Linh Thạch Hóa Hình hấp thụ, muốn nuôi lớn nó.

Nếu ngày sau có đệ tử thực lực mạnh hơn đến điều tra, Trần Nhiên chỉ cần giấu đi Linh Thạch Hóa Hình là xong, không một ai hay biết.

Nghĩ đến đây Lê Vĩ nhẹ lau mồ hôi, may mắn mình và Tiểu Bối có chút bản sự, bằng không đã trở thành chất dinh dưỡng nuôi Linh Thạch Hóa Hình rồi.

“Cơ duyên trước mắt, còn không mau thu phục?”Tiểu Đồng nhắc nhở:

“Dù ngươi không bồi dưỡng, Linh Thạch Hóa Hình này đủ để thăng cấp Tiểu Linh Thụ của ngươi ngay lập tức.”

Tim Lê Vĩ run lên, sức hấp dẫn thật sự quá lớn…

“Nhưng mà Linh Thạch Hóa Hình là tài sản của Thiên Tà Giáo mới đúng, ta chiếm làm của riêng liệu có phải đạo?”Hắn bắt đầu suy nghĩ.

“Tên ngu xuẩn, thế giới này mạnh được yếu thua, có lợi không chiếm chính là tên rùa rụt cổ, nhát chết.”Tiểu Đồng gào rú:

“Chỉ cần ngươi hủy thi diệt tích, giả vờ không phát hiện được gì là xong!”

Lê Vĩ mặc kệ con hàng này, hắn đang cân nhắc nhiều thứ.

Lần đầu lăn lộn ở tu chân giới, hắn đã giết người, nhưng không có nghĩa hắn sẽ làm trái nhân cách của mình.

Nếu Linh Thạch Hóa Hình là tài nguyên của Trần Nhiên, hắn sẽ không do dự thu chiến lợi phẩm… nhưng về tình về lý, nó thuộc về mỏ quặng của Thiên Tà Giáo, vậy nó phải là tài sản của Thiên Tà Giáo.

Thiên Tà Giáo là sản nghiệp của thê tử, Lê Vĩ còn chưa hèn mọn đến mức lén lút đoạt lợi ích của nàng.

Dù với thân phận của thê tử giáo chủ có lẽ cũng chẳng cần đến Linh Thạch Hóa Hình, nhưng Lê Vĩ sẽ không chiếm làm của riêng.

“Ta quyết định rồi.”Hắn tiến đến.

“Hú…”Con sói nhỏ chỉ biết tru lên hù dọa.

Nó là Linh Thạch, hỗ trợ người khác tu luyện thì được, không biết chiến đấu hay gây sát thương nha.

“Ngoan nào, ta sẽ không làm hại ngươi.”Lê Vĩ nói.

“Chít.”Tiểu Bối cũng chào hỏi ra vẻ thân thiện.

Sói nhỏ không cảm giác được địch ý của bọn họ, nằm im để cho Lê Vĩ chụp lấy.

Vừa chạm vào thân nó, một cảm giác thư sướng thoải mái lan tỏa khắp toàn thân.

Lê Vĩ như được tắm trong một bồn linh khí, các mạch trong người căng phồng, Tiểu Linh Thụ hưng phấn rung động.

Sự kỳ diệu mà Linh Thạch Hóa Hình mang đến suýt chút nữa làm hắn sinh ra ý niệm cướp đoạt.

Cắn răng, Lê Vĩ đem con sói nhỏ thu vào, lôi kéo thi thể Trần Nhiên rời khỏi mỏ quặng.

“Sư phụ! ?”

Tiếng hét kinh hãi thất thanh của Trần Tùng vang lên.

Hắn chạy thục mạng đến chỗ Lê Vĩ, sắc mặt tái mét hỏi: “Sư phụ của ta đang bế quan, sao lại ở chỗ này?”

Lê Vĩ nghiền ngẫm nhìn đối phương, thầm nghĩ bí mật lớn như Linh Thạch Hóa Hình có lẽ Trần Nhiên cũng không tiết lộ với Trần Tùng.

“Ta phát hiện sư phụ ngươi chết trong hầm mỏ, chuyện này sẽ báo về trong giáo giải quyết.”Hắn thuận miệng trả lời.

Lê Vĩ sẽ báo cáo mọi chuyện với Nhiệm Vụ Đường, Trần Tùng có trong sạch hay không do bọn họ xác định.

Khi chưa có bằng chứng buộc tội Trần Nhiên thông đồng cùng Trần Tùng, Lê Vĩ sẽ không tùy tiện ra tay.

“Sao lại như vậy… sao lại như vậy…”Trần Tùng thất hồn lạc phách ngồi bệch xuống đất.

Mất đi sư phụ làm chỗ dựa, hắn ở Thiên Tà giáo như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một Trúc Cơ nho nhỏ như hắn, làm sao sống nổi ở nơi hiểm ác này đây?

Lê Vĩ mặc kệ con hàng này, dần dần rời khỏi Trường Bạch Sơn, tiếp tục lên đường trở về.

Ẩn mình trong bóng tối, Hắc Phù kinh ngạc trước quyết định của Lê Vĩ.

Dù là nàng khi chứng kiến Linh Thạch Hóa Hình cũng không ức chế nổi cảm xúc mà muốn nhảy ra cướp đoạt sau đó cao chạy xa bay.

Nhưng nhớ đến linh hồn bản nguyên đang ở trong tay Tần Thủy Dao nên mới áp chế được tham niệm.

Thế mà Lê Vĩ có thể không nháy mắt một cái muốn đem thứ quý giá như vậy giao nộp…

Người này rõ ràng là một chính nhân quân tử, vậy làm sao tu luyện được phần “Tà”bên trong Chính Tà Kiếm Pháp đây?

Nàng có chút suy tư, lấy ra một khối Truyền Âm Ngọc, đem linh lực truyền vào:

“Sư tỷ, ta là Hắc Phù đây… có chuyện cần bẩm báo!”

Nhiệm Vụ Điện.

Lê Vĩ lăn lộn trở về, hỏi thăm nơi báo cáo, nhận thưởng nhiệm vụ…

Hắn được chỉ điểm vào trong một căn phòng, nhìn thấy hai vị nam tử trung niên đang kiểm tra tiến độ nhiệm vụ của các đệ tử Trúc Cơ trở xuống.

“Hai vị đại nhân, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ tại Trường Bạch Sơn.”Lê Vĩ chắp tay lên tiếng.

“Ồ.”Một tên Hộ Pháp ngẩng đầu, vuốt hàm râu dê dưới cằm nói:

“Không tệ, trước đó có hai đệ tử Trúc Cơ thất bại, vốn còn đang cân nhắc thăng cấp nhiệm vụ lên Nhị Tinh, không nghĩ có người hoàn thành.”

“Là yêu thú nào gây ra?”Tên Hộ Pháp thể hình vạm vỡ còn lại cũng ung dung hỏi.

“Không phải yêu thú, là do Trần Nhiên gây ra!”Lê Vĩ phất tay, thi thể Trần Nhiên đã được ném xuống đất.

“Cái gì?”Hai tên Hộ Pháp giật mình.

“Trần Nhiên chẳng phải đang bế quan phá cảnh sao?”Tên râu dê nghiêm mặt nói:

“Chuyện là thế nào? ngươi mau nói rõ!”

Lê Vĩ ánh mắt lóe lên, đem mọi chuyện kể lại một lần.

Nghe đến đoạn Lê Vĩ đích thân giải quyết Trần Nhiên, sắc mặt hai tên Hộ Pháp hiện ra vẻ không tin.

Thầm nghĩ một Trúc Cơ như ngươi, dựa vào đâu giải quyết được Kim Đan Trung Kỳ?

Nhưng sau khi tiếp tục nghe đến có sự xuất hiện của Linh Thạch Hóa Hình, bọn hắn đã từng trên ghế đứng lên, ngay cả các nhiệm vụ đang quan sát cũng hất văng xuống đất.

Hai tên ăn ý nhìn nhau, phất tay dùng linh lực phong tỏa gian phòng.

“Ngươi nói thật sự có Linh Thạch Hóa Hình sao?”Tên Hộ Pháp thân hình vạm vỡ không giấu nổi ánh mắt nóng rực đầy tham niệm.

“Mau mau lấy ra! nếu thật sự như thế, ngươi lập đại công, chắc chắn sẽ vượt mức khen thưởng.”Tên có hàm râu dê gấp gáp nói.

Lê Vĩ nhận ra hai tên này động lòng tham, bất quá nghĩ đến nơi này chính là khu vực hạch tâm của Thiên Tà Giáo, vẫn đem con sói nhỏ lấy ra.

“Hít…”Bọn hắn cùng lúc hít một ngụm lãnh khí, sắc mặt vô cùng cuồng nhiệt:

“Thật sự là Linh Thạch Hóa Hình, trời ạ.”

“Nhiệm vụ đã hoàn thành.”Lê Vĩ chắp tay nói:

“Nguyên nhân nô lệ mất tích, đệ tử bị hại đều là do Trần Nhiên gây ra nhằm chiếm đoạt Linh Thạch Hóa Hình làm của riêng, hai vị Hộ Pháp cho đệ tử được nhận thưởng. "

Tên có hàm râu dê phất tay, sói con đã biến mất dạng, thản nhiên hỏi:

“Tiểu tử, ngươi là đệ tử của nơi nào? là 36 các hay 18 đường?”

“Ta là đệ tử tạp dịch.”Lê Vĩ trả lời.

“Tạp dịch à?”Hai tên Hộ Pháp nhìn nhau, lập tức thịnh nộ vỗ bàn:

“Tiểu súc sinh lớn mật, dám cấu kết đại địch hãm hại Trần Nhiên Chấp Sự?”

“Đúng thế, bằng không một Trúc Cơ nho nhỏ, làm sao đủ tư cách giết Kim Đan.”

“Mau đền mạng!”

Nói xong không để Lê Vĩ phản ứng, cả hai bạo phát tu vi.

“PHỐC!”

Lê Vĩ như diều đứt dây bị chấn đến bay ngược, thân thể hung hăng đụng vào vách tường.

“Chít!”Tiểu Bổi nổi giận từ trong lòng hắn nhảy ra, móng vuốt nhỏ ngưng tụ Thủy Phong thành gió lốc quét đến.

“Tiểu sủng vật đáng chết, cút!”Hai tên Hộ Pháp chỉ cất tiếng cười lạnh, công kích của Tiểu Bối lập tức bị chấn tan.

“Đối mặt với Nguyên Anh Kỳ, các ngươi chỉ là côn trùng!”Hai tên Hộ Pháp cười gằn.

Không thấy bọn chúng làm động tác gì, đã xuất hiện trước mặt Lê Vĩ, vung chân đạp xuống.

Tốc độ của chúng quá nhanh, hắn ngay cả kích hoạt Thái Cực Bào cũng không kịp.

RĂNG RẮC…

Lê Vĩ nghe thấy tiếng xương cốt của mình sụp đổ, cả người chẳng khác nào phế nhân.

“Các ngươi… ngay ở trung tâm thế lực…”Lê Vĩ phun máu thì thào:

“Lại dám tham lam Linh Thạch Hóa Hình mà hãm hại đệ tử.”

Trước đó hắn chỉ nghe nói Thiên Tà Giáo như long đàm hổ huyệt, thế đạo hiểm ác nhưng vẫn chưa hình dung ra được rõ ràng.

Hắn vẫn nghĩ rằng đây dù sao cũng là một thế lực hoạt động theo khuôn khổ, ở tại hạch tâm Thiên Tà Giáo, có giáo chủ và các trưởng lão trấn thủ, ít ra người làm đệ tử như mình không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Nào ngờ chỉ vì lòng tham và lợi ích, hai tên Hộ Pháp trắng trợn vu oan giá họa, đổi trắng thay đen, giẫm đạp một Trúc Cơ chẳng khác nào một con kiến.

Đám này so với yêu thú trên Hồ Lô Sơ càng bầy đàn, tàn nhẫn hơn.

“Linh Thạch Hóa Hình nào? sao chúng ta lại không biết.”Tên Hộ Pháp hình thể vàm vỡ cười gằn:

“Tiểu súc sinh chết đến nơi còn dám bịa chuyện.”

“Kiếp sau làm người, nên hiểu thế nào là mạnh được yếu thua.”Tên có hàm râu dê lãnh khốc nói.

Một chưởng vô tình vỗ xuống đầu hắn…

Lê Vĩ cười thảm, trong đầu liên tục lặp lại câu nói mình đã không phải nghe lần đầu tiên.

Mạnh được yếu thua.

Mạnh được yếu thua.

Mạnh được yếu thua.

Đúng vậy, nếu như ta mạnh…hai tên Hộ Pháp này dù có tham lam cũng không dám ra tay với ta.

Nếu như ta mạnh hơn…ta có quyền quyết định sử dụng Linh Thạch Hóa Hình hay giao nộp cho giáo phái mà không cần đắn đo suy nghĩ.

Nếu như ta mạnh hơn… cũng không bị thê tử hất hủi, thích ném đâu thì ném.

Sinh tồn ở thế giới này, thực lực, sức mạnh là tất cả.

Trước đó Tiểu Đồng đã nhắc nhở, nhưng hắn chưa hiểu…

Giờ đây, hắn đã hiểu.

Hai mắt Lê Vĩ đỏ ngầu.

Một sự thay đổi vô thanh vô thức xảy ra trong bản tâm của hắn… Ánh mắt dần trở nên lặng lệ và điên cuồng.

“Thái Cực Bào - tự bạo đi!”

Lê Vĩ trong lòng gào thét: “Chỉ cần cho ta được sống, sẽ không lập lại lần sai lầm nào nữa!”

PHỐC! PHỐC!

Đột ngột hai cột máu bắn lên tận trời.

Lê Vĩ toàn thân tê dại, chứng kiến hai cổ thi thể ngã xuống bên cạnh mình.

Chính là thi thể của hai tên hộ pháp vừa rồi còn ngang ngược.

Hắn rùng mình, lại mừng rỡ như điên vì ngửi thấy hương thơm thanh mát như u lan quen thuộc.

Áo trắng như tiên, đoan trang ưu nhã, Tần Thủy Dao lặng lẽ xuất hiện.

Chân trần như ngọc không chạm đất, thanh âm lạnh lùng của nàng vang lên:

“Nếu ngươi được chọn lại, ngươi sẽ làm như thế nào? là chiếm dụng Linh Thạch Hóa Hình, hay giao nộp lại trong giáo?”

Sắc mặt Lê Vĩ không chút dao động, trầm giọng nói:

“Giữ lại Linh Thạch Hóa Hình tăng tiến thực lực, ngày sau mạnh lên sẽ đền đáp Thiên Tà Giáo gấp mười lần!”

Chúc cả nhà chiều vui vẻ.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.

Bạn cần đăng nhập để bình luận