Chung Cực Truyền Kỳ

Chương 30: BỈ DỰC CHI TÂM!

#CCTK #hau

CHƯƠNG 30: BỈ DỰC CHI TÂM!

Đeo thẻ trên ngực với giá trị một khối linh thạch, áo choàng nhẹ bay, thần bí nhân ung dung tiến vào Tội Thành, được xem là một trong những nơi nguy hiểm nhất Hỗn Vực.

“Là quá mức tự tin hay đã rơi vào bước đường cùng?”

Không ít ánh mắt như sói đói rình mồi dõi theo, trong lòng dâng lên một câu hỏi.

Trường hợp thứ nhất, người này rất mạnh, rất tin tưởng và thực lực của bản thân, không sợ bị bất cứ ai trong thành diệt sát.

Trường hợp thứ hai, người này đã cùng đường mạt lộ, không còn tài sản giá trị gì trong tay nhưng vẫn phải trốn vào Tội Thành lánh nạn.

Nếu là trường hợp thứ nhất, đương nhiên sẽ không ai dám trêu vào.

Nhưng nếu là trường hợp thứ hai, vậy mạng của người này sẽ có giá trị.

Tội Thành có luật, bất cứ ai trả giá và ra tay giết con mồi thành công, toàn bộ chiến lợi phẩm sẽ thuộc về người đó, bao gồm cả thi thể.

Chỉ cần là tu sĩ, thi thể chắc chắn có giá trị hơn nhiều một khối Linh Thạch.

Bất quá vẫn khá nhiều nhân vật e ngại, chưa dám vội vàng ra tay.

Ẩn trong khách điếm ven đường, một tên nam tử diện mục ác liệt hỏi người bên cạnh:

“Đại ca, ngươi nghĩ sao đây?”

“Thích thì chơi!”Một lão nhân dáng người gầy yếu, nở nụ cười tuỳ tiện:

“Nếu vô tình đá phải bàn thạch, với bản lĩnh của chúng ta chẳng lẽ không thoát được sao?”

Huynh đệ bọn hắn được xưng là Lôi Phong Song Sát, nổi tiếng trong giới sát thủ tại Thiên Nguyên, tu vi đạt đến Hoá Thần Viên Mãn.

Lôi Phong Song Sát tinh thông phong và lôi thuộc tính, tốc độ cực nhanh, ra tay chớp nhoáng đoạt mạng con mồi.

Cũng vì lòng tham, bọn hắn ám sát một nhân vật quyền quý ở Thiên Nguyên, bị đại quốc truy lùng, phải trốn vào tội thành.

Với tốc độ của hai người, dù là Luyện Hư Kỳ ra tay cũng chưa chắc có thể bắt được.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, sự ăn ý hiện rõ, sát khí nổi lên.

Vù!

Hai khối Linh Thạch được ném lên không trung để mua lấy tư cách sát nhân, thân ảnh bọn hắn đột ngột tiêu thất.

Một trước một sau, tên nam tử hoá thân thành cuồng phong gào thét cuốn lấy thần bí nhân vào trung tâm.

Gió lốc sắc bén như đao mang bao trùm ba trăm sáu mươi độ, phong toả mọi lối thoát.

OÀNH.

Mà trên thiên không, lão nhân hoá thành một cột sấm sét hung hăng giáng xuống vào giữa trung tâm cơn bão.

“Là Lôi Phong Song Sát, bọn hắn không nhịn được rồi!”

“Hít, Lôi Phong Song Sát một khi đánh lén, dù cường giả Luyện Hư Sơ Kỳ cũng ăn không tiêu!”

Chứng kiến huynh đệ ra tay, toàn thành trở nên náo nhiệt.

Ở bất cứ nơi nào thì tu sĩ cấp Hoá Thần cũng là nhân vật cao cao tại thượng, huống hồ Lôi Phong Song Sát còn nổi tiếng trong giới sát thủ?

Nhìn thấy thần bí nhân đã bị cuồng phong vây khốn hoàn toàn, mà lôi đình trên cao đang oanh xuống… kết cục có vẻ đã định.

Khi mọi thứ tưởng như đã an bày, bên trong ống tay áo rộng thình thình, thần bí nhân nhẹ nâng lên hai đầu ngón tay.

XOẸT XOẸT…

Vô thanh vô tức, vô hình vô ảnh…

Không một ai kịp thấy chuyện gì xảy ra.

Cuồng phong tiêu tán, lôi đình tan rã.

Hai cổ thi thể không đầu ngã xuống, sinh cơ đoạn tuyệt.

Thình lình chính là Lôi Phong Song Sát vừa rồi.

“Trời ơi!”Vô số người hít một ngụm lãnh khí, vội vàng thu hồi ánh mắt khỏi thần bí nhân.

Hoá Thần ngã xuống không đáng sợ, dù sao thì ở Tội Thành đã nhiều lần có cường giả tu vi cao hơn mất mạng.

Nhưng việc Hoá Thần đã vẫn lạc như thế nào, bị giết theo cách ra sao mới là điều đáng sợ.

Từ đầu đến cuối, không ai thấy người thần bí này đã làm gì, vẫn ung dung cất bước đi.

Thế mà hai vị Hoá Thần Viên Mãn với tốc độ vượt trội đã mất đi thủ cấp.

“Dù là Luyện Hư cũng không làm được như thế đâu, ít nhất phải là Hợp Thể!”Một bà lão tu vi Luyện Hư mở miệng kết luận:

“Người thần bí này là Hợp Thể cường giả trở lên!”

“Hợp Thể?”Đám đông đưa mắt nhìn nhau.

Đây chính là loại cảnh giới có quyền cao chức trọng ở bất cứ nơi nào tại thế giới này.

Giống như trưởng lão của Tội Thành, hầu hết đều có tu vi Hợp Thể, chỉ có hai người đạt đến Đại Thừa.

Đương nhiên thành chủ là Độ Kiếp Kỳ chính là nhân vật truyền kỳ, không ai dám khinh nhờn hay nhắc tên.

Nhưng phần lớn tu sĩ lại không biết rằng, ngay cả những trưởng lão Hợp Thể, Đại Thừa đang âm thầm quan sát mọi việc cũng cảm thấy kinh hãi.

Áo choàng đen người thần bí khoác ngoài thân được may bằng vải bình thường, không phải Pháp Bảo che đậy khí tức, cũng không có phù văn hay thứ gì ẩn giấu tu vi.

Vậy mà tất cả trưởng lão Tội Thành đều không thể nhìn thấy sâu cạn của nhân vật này…

“Độ Kiếp sao? Nhân vật như thế nhìn khắp Man Di Chi Địa cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vì sao bất chợt giáng lâm Tội Thành?”

Các trưởng lão cảm thấy bất an.

Dù Tội Thành là thế lực hàng đầu, có Độ Kiếp toạ trấn… nhưng cũng không dám xem nhẹ một vị Độ Kiếp dám đơn thân vào thành như thế này.

Độ Kiếp đại chiến, Tội Thành sẽ bị xoá đi khỏi bản đồ.

Phần phật.

Ống tay áo tung bay, không gian trên phủ thành chủ nứt ra, một bàn chân ngọc ngà, tinh xảo cất bước.

Khi nàng hiện thân, ánh sáng mặt trời như đang ảm đạm, vạn vật xung quanh trở nên lu mờ…

Tất cả hào quang đều hội tụ vào thân ảnh đang đạp không trên phủ thành chủ.

Sườn xám màu đỏ nổi bật ôm trọn cơ thể khoe những đường cong tuyệt hảo, đôi gò bồng đảo như muốn xé toạc lớp vải mỏng manh mà lao ra, kiều đồn ngạo nhân vểnh lên, đôi chân dài miên man thẳng tắp.

Mái tóc đỏ rực chảy xuống tận eo, môi đỏ như nhuộm máu, làn da khiến ánh sáng lu mờ, ngũ quan kiều diễm, quyến rũ nhưng không tục tằng, thay vào đó là loại khí chất thiên kiều bách mị, mê đảo ngàn vạn nam nhân.

Trên cổ nàng còn có choàng một chiếc khăn choàng hồ ly, thể hiện ra vài phần quyền lực.

“Tham kiến Thành Chủ!”

Toàn bộ Trưởng Lão hiện thân, tất cả Hộ Pháp và Chấp Sự đều quỳ xuống một chân mà hành lễ.

Thái độ của bọn hắn khiến tu sĩ trong thành nội tâm sôi trào.

Tội Thành Chi Chủ trong truyền thuyết không ngờ lại hiện thân, lại còn là mỹ nhân khiến tim bọn hắn phải đập thình thịch.

Chỉ có các trưởng lão là đổ mồ hôi lạnh, siết chặt nắm tay vì khẩn trương trong lòng.

Đích thân thành chủ ra mặt nghênh đón, người thần bí khoác áo choàng này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Không để tất cả chờ lâu, Tội Thành Chi Chủ hé mở môi thơm, thanh âm tiêu hồn thực cốt:

“Thiên Tà Giáo Chủ rồng đến nhà tôm, không biết có gì chỉ giáo?”

OÀNH!

Một câu hỏi lại dâng lên sóng lớn ngập trời.

Tất cả ánh mắt đều mang theo vẻ sợ hãi, khó tin nhìn lấy thần bí nhân đang đứng im lặng kia.

Trong cùng một ngày, được diện kiến hai nhân vật trong truyền thuyết của Hỗn Vực?

Không ai hoài nghi lời nói của Tội Thành Chi Chủ, bởi vì để nhận ra Độ Kiếp chỉ có thể là Độ Kiếp mà thôi.

Lấy lại tinh thần, tất cả tu sĩ vội cúi thấp đầu, không dám đưa mắt nhìn dù chỉ là gót chân của hai nữ cường nhân.

Dù sao thì một người đứng đầu Thiên Tà Giáo, thế lực tà dị, hành sự không theo bất kỳ một quy luật nào… còn một người lại đứng đầu Tội Thành, vốn là nơi chứa chấp cái đám cùng hung cực ác.

Nếu hai vị này xung đột, đừng nói chỉ là Tội Thành, e rằng toàn Hỗn Vực đều bị xới tung.

“Không mời ta một chén trà sao?”Thiên Tà Giáo Chủ nhìn thân ảnh áo đỏ kia, thanh âm không chút cảm xúc nào vang lên.

“Khanh khách.”Tội Thành Chi Chủ duỗi ra đầu lưỡi đinh hương liếm nhẹ khoé môi, yêu kiều đáp:

“Thất lễ rồi, mời!”

Thiên Tà Giáo Chủ nhẹ gật đầu, thân ảnh biến mất.

Cùng lúc đó, Tội Thành Chi Chủ tiêu thất giữa không trung.

Lúc này các tu sĩ mới dám đứng lên, chỉ là phát hiện hai chân của mình đã mềm nhũn.

Về phần thi thể không đầu của hai tên ngu xuẩn kia, không ai thèm quan tâm.

Dù Hoá Thần Viên Mãn sau khi ngã xuống có rất nhiều lợi ích, Nhẫn Trữ Vật trên tay bọn hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng đây chính là chiến lợi phẩm của Thiên Tà Giá Chủ, ai dám động vào?

Thứ mà nàng vứt đi dù chỉ là cỏ rác, chỉ cần nàng chưa mở miệng ban xuống, ai dám tự ý nhặt đây?

Muốn tìm đường chết sao?

Trong phủ thành chủ, hai nữ cường nhân ngồi đối diện, Tội Thành Chi Chủ tự tay pha một ấm trà, giọng nói uyển chuyển:

“Đây là Tinh Vân Trà của Tinh Vân Các, phải bỏ ra cái giá lớn chỉ đổi được nửa cân, hôm nay lấy ra mời Giáo Chủ cũng xem như xứng đáng.”

“Vậy à?”Mũ trùm đầu kéo xuống, tóc đen trượt dài, vẻ tuyệt mỹ vô song lộ ra, tà mị khó mà diễn tả.

Ánh mắt Tội Thành Chi Chủ hiện lên sự kinh diễm, dù bản thân rất tự tin vào diện mạo của mình, nhưng vẫn có cảm giác thua kém nữ nhân đối diện nửa bậc.

Bờ môi mềm mại nhấp nhẹ một ngụm trà, bình thản lên tiếng:

“Không tệ.”

“Được Thiên Tà Giáo Chủ khen ngợi, Tinh Vân Trà trong thời gian tới sợ rằng sẽ càng thêm quý giá.”Tội Thành Chi Chủ che miệng cười.

Thiên Tà Giáo Chủ cũng không nói nhảm quá nhiều, trực tiếp nói ra ý đồ đến:

“Nghe nói trong tay ngươi có Bỉ Dực Chi Tâm?”

Đồng tử màu đỏ của Tội Thành Chi Chủ hơi co lại, sau đó tràn đầy hứng thú hỏi:

“Có thể khiến Thiên Tà Giáo Chủ muốn Bỉ Dực Chi Tâm, không biết là vị nào vận khí thông thiên như thế?”

Bỉ Dực Chi Tâm hay còn gọi là trái tim của Bỉ Dực Điểu.

Mà Bỉ Dực Điểu là một loại thần điểu từ xa xưa, đã sớm tuyệt tích ở Man Di Chi Địa.

Tương truyền rằng Bỉ Dực Điểu là loài chim khi chào đời chỉ có một cánh, một mắt và một chân, không thể nào bay được.

Nhưng chỉ cần tìm được một con Bỉ Dực Điểu khác phái, có được bên mắt, bên cánh và một chân còn lại… chúng sẽ dung hợp vào nhau.

Từ đó bay lượn trời cao, ngạo thị thiên địa, tình cảm khắn khít bền chặt, vĩnh viễn cũng không chia lìa.

Mà Bỉ Dực Chi Tâm có hai phần trái tim kết hợp, một đại diện cho nam, một đại diện cho nữ.

Nó là nguyên liệu Luyện Khí cực kỳ cao cấp, có thể dùng để luyện ra một đôi Pháp Bảo hoặc một đôi Vũ Khí, chúng nó sẽ phát huy ra công dụng và chiến lực vượt xa bình thường khi ở gần nhau.

Thế cho nên Tội Thành Chi Chủ mới hỏi câu vừa rồi, không biết là nam nhân nào khiến vị tà nữ nổi danh bốn bể phải đích thân đến gặp mình, muốn có được Bỉ Dực Chi Tâm như vậy.

Bỉ Dực Chi Tâm này là do Tội Thành Chi Chủ cảm thấy hứng thú với truyền thuyết về Bỉ Dực Điểu nên mới thu mua trong một buổi đấu giá nổi tiếng vào nhiều năm về trước.

Theo như Tội Thành Chi Chủ hồi ức, rõ ràng năm đó Thiên Tà Giáo Chủ cũng có mặt trong buổi đấu giá đó, nhưng nàng lại chưa từng có hứng thú gì với Bỉ Dực Chi Tâm.

Điều này chứng minh một điều, nàng chỉ mới động tâm trong thời gian gần đây…

Thật sự rất thú vị.

“Hắn là ai, tương lai ngươi sẽ biết.”Thiên Tà Giáo Chủ ánh mắt ý vị, chậm rãi nói:

“Ra giá đi!”

Tội Thành Chi Chủ nhẹ phất tay, Nhẫn Trữ Vật loé lên… một trái tim có hình dáng đặc thù xuất hiện.

Trái tim này như hoá thạch, đã cứng rắn, nhìn thì như một, lại là hai trái tim gắn kết vào nhau, mỗi bên tim lại có một chiếc cánh nhỏ.

“Nếu Giáo Chủ đã đích thân mở miệng, bổn thành sao có thể không giao?”Tội Thành Chi Chủ ra vẻ tiếc nuối, ánh mắt liếc sang, cất tiếng thở dài:

“Người ta không có được ý trung nhân… thật ghen tị với Giáo Chủ quá đi~”

Thanh âm của nàng ngập tràn u oán lại ẩn chứa mị ý thiên thành, có cảm giác đây không phải là Tội Thành Chi Chủ, mà là một tiểu oán phụ chốn the phòng, ngay cả Thiên Tà Giáo Chủ cũng muốn ôm vào lòng mà an ủi.

Nhẹ lắc đầu, thủ đoạn của nữ thành chủ này thật sự không đơn giản.

Nàng cũng không khách khí, thu lấy Bỉ Dực Chi Tâm…

“Một ân tình!”Thiên Tà Giáo Chủ nói:

“Ngươi không cho giá, vậy bổn toạ nợ ngươi một ân tình.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.”Tội Thành Chi Chủ nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

Nàng đang cần chính là câu nói này của đối phương.

Với thân phận của mình, có bảo vật hay thứ gì mà nàng thiếu thốn cơ chứ?

Nhất thời chưa thể nghĩ ra, vậy chi bằng cho Thiên Tà Giáo Chủ nợ một ân tình.

Ân tình này chính là vô giá đấy.

Mũ trùm đầu che mặt, Thiên Tà Giáo Chủ lặng lẽ đứng lên…

Nhìn theo bóng lưng của đối phương dần tan biến, vẻ hiếu kỳ trong đôi mắt của Tội Thành Chi Chủ không hề suy giảm, ngược lại càng trở nên đậm hơn:

“Người nam nhân kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Chúc cả nhà ngủ ngon.

Đa tạ các độc giả ủng hộ e.

Mời mọi người đăng ký kênh youtube để nghe audio.

https://www. youtube. com/@Truyen

Bạn cần đăng nhập để bình luận