Ác nữ đầy phong tình

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chính khoảnh khắc ấy, tình yêu nảy sinh dưới ánh nắng rực rỡ.

 

Hoa hồng đẹp đến mức nào?

 

Những rễ cây đã mục ruỗng dưới lớp đất không biết được.

 

Nhưng hôm đó, anh có được câu trả lời trong lòng.

 

“Bạch Trúc, hoặc có thể em có một cái tên khác.” Lục Mẫn Dật nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tình cảm khiến tôi phải kinh ngạc.

 

“Anh biết em đã đến thế giới này.”

 

“Em là điều duy nhất mà hiện giờ anh không thể kiểm soát. Anh không biết em là ai, đến từ đâu, cũng chẳng biết bao giờ em sẽ rời đi.”

 

Anh nói chậm rãi, tay nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc tôi.

 

Tôi cảm nhận được hơi thở của anh, dịu dàng như dây leo, quấn quanh tôi không gò bó, chỉ là một sự gần gũi và quyến luyến nhẹ nhàng.

 

“Anh chỉ có thể nắm lấy em ngay lúc này.”

 

Anh vốn là người như vậy, khi đã nhìn thấy rồi, anh sẽ quyết tâm theo đuổi.

 

Dù có một ngày em sẽ biến mất, dù em không cần anh, anh vẫn muốn cho em thấy tấm chân tình của mình.

 

Ít nhất, trong những đêm dài dằng dặc sau này, khi nhớ lại em, anh sẽ không hối hận.

 

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, như đang cầu xin.

 

“Chúng ta đừng hủy hôn... được không?”

 

12

 

“Không được.”

 

Tất nhiên là không được.

 

Dù suýt nữa rơi vào cái bẫy của anh ta, tôi vẫn dứt khoát nói ra lời này.

 

Đùa à!

 

Tôi là loại người chỉ vì vài câu nói ngọt là có thể thay đổi suy nghĩ sao?

 

Lục Mẫn Dật nhíu mày, trông có vẻ bối rối.

 

“Vì sao chứ? Vì sao em nhất định phải hủy hôn với anh?”

 

“Tôi muốn giành lại tự do!”

 

Tôi hùng hồn đáp.

 

“Dù ở bên anh, anh cũng sẽ để em được tự do.”

 

Anh cười, mắt cong cong như trăng non.

 

“Tôi…” Tôi nghẹn lời. Ngay sau đó lại chợt nhớ ra. “Tôi thậm chí còn không thích anh, tại sao không thể hủy hôn?”

 

Anh đã có chuẩn bị từ trước:

“Anh sẽ khiến em thích anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-9.html.]

 

Tôi bật cười khẩy:

“Anh lấy gì mà chắc chắn tôi sẽ thích anh? Nói thử xem, ở bên anh tôi được lợi gì?”

 

Lục Mẫn Dật nhìn tôi, tôi đột nhiên thấy có chút bất an.

 

Trợ lý phía trước đưa cho anh một chiếc máy tính bảng. Anh mở tài liệu ra cho tôi xem.

 

“Đây là toàn bộ tài sản đứng tên anh. Anh sẽ tặng em, vô điều kiện và hoàn toàn tự nguyện.”

 

Câu nói ấy khiến tôi sững người, ngơ ngác nhận lấy máy tính bảng từ tay anh, lật từng trang một.

 

Kiếp trước tôi cũng từng quản lý doanh nghiệp gia đình, với những loại hợp đồng này tôi cũng có kiến thức cơ bản. Tôi nhìn ra được, đây là thật, hợp pháp, có hiệu lực.

 

“Tôi không cần.”

 

Tôi trả lại máy tính bảng.

 

“Tôi không cần tài sản của anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng từ dứt khoát.

 

Anh dường như đã biết trước tôi sẽ nói vậy, dịu dàng đáp:

“Không sao. Em có cần hay không không quan trọng. Anh chỉ muốn dùng hành động để chứng minh lòng mình.”

 

Tôi hoàn toàn hết cách với người như anh.

 

Anh là kiểu người cố chấp, đã làm việc gì thì sẽ làm đến cùng.

 

Dù là việc loại bỏ Bạch Trúc, hay là việc theo đuổi tôi — cũng vậy.

 

Tôi chưa bao giờ xem mình là sự tiếp nối của Bạch Trúc, nên cũng không có mối thù nào với Lục Mẫn Dật. Những lời công kích trước đó cũng chỉ vì tôi tưởng anh là kiểu đàn ông thích được phụ nữ vây quanh.

 

Giờ anh đã giải thích rõ ràng… thì…

 

Tôi ngả đầu lên lưng ghế:

“Tùy anh vậy.”

 

Lục Mẫn Dật sững người, trong mắt lộ ra chút bất ngờ xen lẫn vui mừng:

“Anh có thể theo đuổi em sao?”

 

Tôi không trả lời rõ ràng. Chứ sao nữa?

 

Tôi còn cấm được à?

 

Nhưng mà…

 

Theo đuổi là chuyện của anh, có chấp nhận hay không là chuyện của tôi.

 

Tôi khẽ nhếch môi cười.

 

Tòa lâu đài cổ dần hiện ra trong tầm mắt, tôi ngồi thẳng dậy bắt đầu chỉnh trang lại lớp trang điểm.

 

Tôi vừa định lấy son từ trong túi xách ra, thì Lục Mẫn Dật ngăn lại.

 

“Sao vậy?” Tôi ngạc nhiên.

 

Anh lấy từ túi áo n.g.ự.c ra thỏi son tôi đã đưa cho anh hôm trước — vừa khéo lại gần trùng với tông màu hôm nay.

 

“Dùng cái này nhé?” Anh nhìn tôi đầy mong đợi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận