Ác nữ đầy phong tình

Chương 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi từ chối:

“Tôi không dùng, thỏi này anh dùng rồi.”

 

Anh ra vẻ buồn bã:

“Đây là thỏi mới, anh biết em không thích dùng đồ người khác từng dùng.”

 

Nghe thế… sao tự nhiên lại thấy lạ lạ?

 

“Thật sự em không thích sao?”

 

Giọng điệu thất vọng của anh khiến tôi có chút lưỡng lự.

 

“Không phải là…” Tôi buột miệng.

 

Đôi mắt anh lại sáng rực trở lại. Tôi đành miễn cưỡng cầm lấy thỏi son anh đưa để dặm lại.

 

Sắp dặm xong, anh lại mở miệng:

“Em không lạnh à?”

 

“Hử?” Tôi cúi đầu nhìn xuống, chiếc đầm cao cấp màu xám bạc lấp lánh có thiết kế hở eo, hai sợi dây bạc bắt chéo tạo thêm nét quyến rũ và gợi cảm.

 

Thấy vẻ mặt tò mò của anh, tôi hiểu ngay, tên trai thẳng này đúng là không hiểu gì hết.

 

Tôi lườm anh, ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói:

“Anh biết cái gì, đẹp là được rồi ~”

 

Khóe môi anh cong lên, nụ cười lan tới tận đuôi mắt, đầy phối hợp mà khen tôi:

“Vợ chưa cưới nói đúng, vợ chưa cưới là người đẹp nhất thế gian.”

 

Tên này…

 

Nếu anh ta không tâng bốc còn đỡ, tâng quá làm tôi lại thấy ngượng.

 

Cảm giác nhiệt độ trong xe cứ tăng dần, tôi quay đầu sang nhìn tuyết ngoài cửa sổ, hơi lúng túng.

 

Chỉ là vành tai bị ánh mắt nóng rực của anh thiêu đốt, không nhịn được càng lúc càng đỏ.

 

Lúc đến nơi, tôi không nhịn được mà hắt hơi một cái.

 

Tôi dụi mũi, có chút xấu hổ.

 

Anh thở dài, cởi áo khoác ngoài màu xám bạc choàng lên vai tôi.

 

Nói sao nhỉ…

 

Cũng không quá lệch tông với váy dài bạc trong lớp lông chồn của tôi, nhìn cũng không đến nỗi tệ.

 

Anh giúp tôi xõa tóc ra, những sợi tóc vàng óng cọ nhẹ vào lòng bàn tay anh.

 

Anh cúi đầu nhìn tôi, nửa dỗ dành nửa ra lệnh:

“Khoác tạm cái này đi, vào trong rồi hẵng cởi.”

 

“Như vậy cũng rất đẹp… mỹ nhân tóc vàng.”

 

13

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-10.html.]

Tôi bước vào hội trường lâu đài giữa muôn ánh mắt dõi theo.

 

Nơi đây là thế giới của rượu vang sóng sánh, váy áo lộng lẫy, tiếng cụng ly rộn ràng.

 

Mẹ Bạch thấy tôi và Lục Mẫn Dật cùng nhau tiến vào, vội vàng bước đến bên tôi.

 

“Sao đến muộn thế?” — bà khẽ hỏi.

 

Tôi không biết phải trả lời thế nào.

 

Chẳng lẽ lại nói: Lục Mẫn Dật cố ý đi chậm để tỏ tình với tôi?

 

Thấy tôi lúng túng, mẹ Bạch cũng không hỏi thêm, chỉ nhíu mày nhìn Lục Mẫn Dật — người luôn bám sát tôi từng bước.

 

“Trên đường hai đứa đã nói gì với nhau à?”

 

Tôi ậm ừ đáp qua loa.

 

Mẹ Bạch nhìn ra ngay.

 

Thằng nhóc phía sau giống hệt con ch.ó vừa được ăn thịt, toàn thân phấn khởi, như thể cái đuôi muốn vẫy tận trời xanh.

 

“Vậy còn hủy hôn không?” — bà hỏi.

 

Bà cảm thấy nếu giờ thay đổi cũng chẳng sao.

 

Dù sao lúc gửi thiệp mời, bà chỉ nói đây là tiệc khánh thành mở màn, chứ chưa công bố nội dung cụ thể.

 

Giờ coi như cặp đôi đính hôn ra mặt một chút, mọi người cũng chẳng nghi ngờ gì.

 

Tôi vừa định hé môi, chuẩn bị nói là hủy bỏ, thì Lục Mẫn Dật lại chen vào, cướp lời:

“Bác gái, cháu nghĩ vẫn nên hủy hôn bây giờ.”

 

Tôi và mẹ Bạch đồng loạt ngạc nhiên nhìn sang anh ta.

 

Hôm nay Lục Mẫn Dật cứ như diễn kịch không nghỉ, khiến tôi thật sự không đoán nổi rốt cuộc anh ta đang tính gì.

 

Thấy tôi ngỡ ngàng, anh cong môi cười nhẹ:

“Vị hôn thê không muốn hủy sao?”

 

“Sao lại không?” — Tôi quay đầu đi, gương mặt trở lại vẻ lãnh đạm thường thấy.

 

Mẹ Bạch nhìn tôi một chút, rồi lại nhìn Lục Mẫn Dật.

 

Cuối cùng chỉ biết thở dài:

“Thôi vậy, các con muốn sao thì tùy.”

 

Bà khoát tay, đi về phía đám bạn cũ của mình.

 

Bên kia, Tống Vũ Phàm đang nhìn đôi nam nữ xứng đôi vừa bước vào sảnh, móng tay không kìm được bấu chặt vào lòng bàn tay, đến mức cắm vào thịt.

 

Trần Phan được cha mẹ mời đến cùng, thấy sắc mặt Tống Vũ Phàm xanh xao, tưởng cô không khỏe:

“Sao thế, Vũ Phàm?” — anh lo lắng hỏi.

 

Tống Vũ Phàm cố nặn ra một nụ cười, nhìn khuôn mặt đang tiến sát của anh, gắng sức đè nén sự ghê tởm trong lòng.

 

Với thân phận của cô, vốn không đủ tư cách để bước chân vào nơi này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận