“Còn Tống Vũ Trần, anh không quen, là cô ta tự đến.”
“Tự đến mà còn bám lấy tay anh?”
Tôi cười khẩy.
Lục Mẫn Dật cười càng rõ ràng hơn:
“Chuyện đó đúng là lỗi của anh. Lúc cô ta bám lấy anh, anh đang nhìn em, không chú ý tới, cũng chưa kịp gạt cô ta ra.”
Anh ta chân thành nói:
“Sau này anh sẽ chú ý hơn, không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Anh ta bất ngờ nói tới chuyện “sau này”, khiến tôi có chút bất ngờ không kịp phản ứng.
Tôi lập tức đề phòng:
“Anh vướng vào đàn bà khác thì liên quan gì tới tôi?”
Lục Mẫn Dật chẳng chút ngượng ngùng:
“Sao lại không liên quan? Em là vị hôn thê của anh cơ mà.”
Tôi không giận mà bật cười:
“Anh có biết mình đang nói gì không đấy?”
Tôi chỉ xuống dưới chân:
“Chúng ta á? Hiện tại đang trên đường tới buổi tiệc... để hủy hôn đấy.”
“Vậy nếu anh không muốn hủy thì sao?” Anh nhìn thẳng vào tôi.
Tôi sững lại, bị đôi mắt sâu như vực thẳm của anh ta kéo vào.
“Bạch Trúc?”
Anh ta khẽ cười.
“Bạch Trúc... chắc đã chếc rồi.”
“Người đang đứng trước mặt anh bây giờ, là em.”
Từng chữ từng chữ anh nói rõ ràng:
“Người muốn hủy hôn, cũng là em.”
11
Tôi khựng lại.
Tôi không ngờ anh ta lại là người đầu tiên phát hiện ra thân xác này đã bị tráo đổi.
“Anh phát hiện từ khi nào?” Tôi trừng mắt nhìn anh.
Anh ta vẫn giữ vẻ dịu dàng thường thấy:
“Ngay ánh mắt đầu tiên.”
Anh nhẹ nhàng nói:
“Từ lần đầu tiên nhìn thấy em.”
Lục Mẫn Dật ghét Bạch Trúc.
Từ cái nhìn đầu tiên lúc còn nhỏ đã ghét rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-8.html.]
Khi cô ta giẫm chếc đàn kiến mà anh đang quan sát, rồi lại vờ khóc trước mặt người lớn để ép anh chơi búp bê cùng.
Lớn lên thì trước mặt mẹ anh làm ra vẻ đoan trang, còn thừa cơ anh chưa có tiếng nói mà ép đính hôn bằng được.
Dù anh không đến buổi đính hôn, nhưng từ đó vẫn bị buộc vào cùng cô ta.
Người phụ nữ này ích kỷ, nhỏ nhen, hay ghen, lạnh lùng.
Cô ta si mê anh bằng cái gọi là “tình yêu sâu đậm” do tự tưởng tượng ra, không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để loại bỏ tất cả phụ nữ xung quanh anh.
Lần cô ta dùng thủ đoạn phi pháp để bắt cóc Tống Vũ Phàm, Lục Mẫn Dật lần đầu tiên cảm nhận được một người phụ nữ bị tổn thương là vì mình.
Tống Vũ Phàm chỉ đến ký hợp đồng, nhưng lại bị Bạch Trúc bắt cóc đến một kho hàng trong núi. Khi anh tìm được, cô ấy thậm chí còn không có quần áo lành lặn trên người.
Trong lòng anh nặng nề, chỉ có thể cởi áo vest khoác cho cô ấy.
Anh biết là Bạch Trúc làm, nhưng không có chứng cứ.
Tống Vũ Phàm ôm lấy chân anh, khóc lóc kể lại tất cả. Khi anh muốn dùng tiền để bù đắp, cô ấy lại từ chối.
Cô ấy lau nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào:
“Anh cứ bị cô ta ép buộc như vậy sao?”
Lục Mẫn Dật ngẩn người.
Tống Vũ Phàm nắm lấy tay anh, vẻ mặt đầy xót xa:
“Anh không thể mãi lùi bước như vậy. Em sẽ giúp anh.”
Khi ấy anh muốn bật cười.
Cô ta nghĩ anh là kẻ không nhìn ra bộ mặt thật của người khác sao?
Người phụ nữ trước mặt anh đây nào khác gì phiên bản khác của Bạch Trúc?
Nước mắt không che được tham vọng và lòng tham trong mắt cô ta.
Nhưng cuối cùng, anh vẫn gật đầu.
Hôm đó, anh ký hợp đồng với Tống Vũ Phàm.
Anh giúp cô ta gây dựng sự nghiệp, còn cô ta giúp anh đuổi Bạch Trúc đi.
Sự nghiệp ấy bao gồm điều gì, Lục Mẫn Dật hiểu rõ, là tiền bạc, quyền lực, danh vọng, ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, và cả chính anh.
Dùng hai người phụ nữ đấu đá lẫn nhau, còn bản thân đứng ngoài quan sát, cuối cùng là ngư ông đắc lợi, thì đã sao?
Anh vốn cũng là người lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy.
Thế nhưng, khi nhìn thấy “cô ấy”, lần đầu tiên anh cảm thấy hổ thẹn.
Bạch Trúc kia đã chếc rồi.
Là anh gián tiếp hại chếc cô ấy.
Người trước mặt anh bây giờ, là một Bạch Trúc mới.
Tự tin, kiêu hãnh, như một đóa hồng rực rỡ dưới ánh mặt trời, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà nở rộ.