Địa điểm chụp ở trong nội thành nên tôi không dám phóng nhanh, kết quả là cả hai đều lái xe rề rề phía trước sau.
Thật sự là nghẹn ứ.
Tôi đạp ga chạy thẳng đến nhà hàng lẩu.
Nhà hàng đã được đặt trước, trợ lý và ê-kíp đã vào hết, tôi vừa bước vào, nhân viên phục vụ liền hỏi tôi tên phòng. Tôi đọc ra, cô ấy liền dẫn đường.
Về phần Lục Mẫn Dật?
Tôi liếc qua khóe mắt thấy anh vội vàng chạy theo, rồi bị nhân viên chặn lại.
Hừ.
Trợ lý và mọi người thấy tôi xách túi trà sữa bước vào thì hoan hô rối rít, tôi gượng gạo kéo khóe môi, bắt đầu phát trà sữa cho từng người.
“Ủa, sao không có phần của em?” — trợ lý nhỏ phụng phịu hỏi.
“Xin lỗi, chị uống mất rồi.” — tôi nói khẽ, rồi tiện tay chuyển cho cậu ta 500 tệ, cậu ta lập tức cười hớn hở lại.
Tôi ăn mà chẳng thấy ngon miệng gì, dùng bữa xong thì mọi người rối rít cảm ơn, tôi chỉ khoát tay chào tạm biệt.
“Chị ơi, có đi xe em không?” — trợ lý nhỏ bấm còi xe mời.
Tôi đang định từ chối thì lại thấy ở góc bãi đỗ xe, Lục Mẫn Dật đang ngồi xổm trong một góc, ánh mắt đầy tủi thân nhìn về phía tôi.
“Lên xe.” — tôi lập tức kéo cửa xe ngồi vào.
“Hả? À, dạ, dạ…” — trợ lý nhỏ kinh ngạc, trong lòng nghĩ:
Chị chẳng phải thích đi bộ ban đêm về nhà sao?
“Không được đi!” — Lục Mẫn Dật không biết từ lúc nào đã lao đến, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi liếc xéo anh ta, anh lúng túng bất an nhìn tôi, nhưng vẫn siết chặt lấy tay tôi không buông.
“Chị… cái này là…” — trợ lý nhỏ ngây người.
Không phải đây là Thái tử gia nhà họ Lục sao? Sao mới đính hôn xong đã chạy tới tìm chị vậy…
Tôi lười giải thích, chỉ khoát tay bảo cậu ta cứ đi trước.
Trong bãi đỗ xe chỉ còn hai người chúng tôi.
Tôi khoanh tay, nhìn anh:
“Rồi, nói đi?”
Lục Mẫn Dật nhìn tôi với ánh mắt buồn bã:
“Anh không đính hôn với Tống Vũ Phàm.”
“Là anh trai của anh đính hôn với cô ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-17.html.]
20
Hôm Lục Mẫn Dật trở về nước, việc đầu tiên anh làm là về nhà cũ dự tang lễ của cha mình.
Tại tang lễ, anh gặp Tống Vũ Phàm.
Ban đầu anh chỉ định sau khi dự lễ xong sẽ rời đi ngay, nhưng Tống Vũ Phàm lại chặn anh lại:
“Anh Mẫn Dật, anh có muốn xem mấy thứ này không?”
Là gì chứ?
Là mấy tấm ảnh tự sướng cô ta chụp hôm anh ngủ say sao?
Anh thấy hơi đau đầu — lúc đó đúng là anh đã quá ngu ngốc mới để lại điểm yếu trong tay Tống Vũ Phàm.
Nhưng không phải, những bức ảnh đó là của “Bạch Trúc.”
Trong đó là ảnh Bạch Trúc bắt nạt người khác trước kia.
Cô dùng đầu t.h.u.ố.c lá chích người, cô bắt cóc con gái nhà người ta, thậm chí còn có những chuyện quá đáng hơn thế.
Ánh mắt Lục Mẫn Dật dần trở nên lạnh băng. Anh đã hiểu dụng ý của Tống Vũ Phàm rồi.
Cô ta muốn khiến Bạch Trúc thân bại danh liệt.
“Cô muốn gì? Tiền? Quyền lực?” — anh hỏi.
Tống Vũ Phàm khẽ cười dịu dàng:
“Em không cần những thứ đó.”
Lục Mẫn Dật cười khẩy, cong môi cố ý vòng vo:
“Vậy cô muốn làm vị hôn thê của thái tử gia nhà họ Lục?”
Bên ngoài ai cũng nghĩ Lục gia chỉ có một cậu con trai độc nhất là Lục Mẫn Dật, đâu biết còn một người anh trai ngoài giá thú.
Tống Vũ Phàm ngượng ngùng gật đầu.
Lục Mẫn Dật gật đầu đồng ý.
Ai nói thái tử gia là anh?
Từ hôm nay trở đi, anh sẽ để anh trai của mình trở thành thái tử gia của Lục gia.
“Vậy tại sao ba tháng qua anh không trả lời tin nhắn của em?”
Tôi hỏi, giọng vẫn cứng đờ, nhưng lòng thì đã mềm đi phân nửa — thì ra là có nỗi khổ trong đó.
Lục Mẫn Dật do dự, khiến tim tôi lại cứng rắn trở lại.
Tôi vung tay tát anh một cái, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy anh cắn răng ôm chỗ bị đánh, mày nhíu lại vì đau.
Tôi vội vã vạch áo anh ra, mặt Lục Mẫn Dật lập tức đỏ ửng, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh, lo sợ có người khác đến.