Trong ba tháng đó, tôi đã làm rất nhiều việc mình chưa từng thử:
Tôi đi nhảy bungee, nhảy dù, khám phá sa mạc, thậm chí còn học lặn.
Ban đầu, tôi còn nghĩ sau này sẽ cùng Lục Mẫn Dật trải nghiệm những điều này…
Nhưng sau khi thấy bài đăng kia, ý nghĩ đó không bao giờ quay lại nữa.
Tôi còn chủ động nhận lời làm mẫu ảnh cho công ty, để bố mẹ nhà họ Bạch không còn lo lắng.
May mà thân thể này sinh ra đã là để làm người mẫu — vóc dáng đẹp, khí chất cũng hợp. Tôi lại rất hứng thú với công việc, nên chẳng bao lâu đã thích nghi với guồng quay chụp ảnh.
Hôm nay chính là ngày tôi chụp poster quảng cáo cho một thương hiệu.
Tôi đi bộ đến địa điểm chụp, vừa đến trước một khách sạn thì phát hiện bên đường toàn là siêu xe sang trọng.
Gia đình nào thế? Mở tiệc cưới sao chẳng mời nhà tôi?
Tôi nghĩ ngợi xem là tầng lớp nào mà chẳng có giao tình với nhà mình, rồi đảo mắt một vòng…
Liền thấy khuôn mặt của Tống Vũ Phàm, bị che khuất nửa phần bởi xe bên cạnh.
Phì!
Xui xẻo!
May mà tôi vẫn còn văn minh, không nhổ xuống đất, chỉ chửi thầm cả trăm câu trong lòng.
Khi tới địa điểm chụp, tôi vẫn còn bực trong người.
Trợ lý lần đầu thấy tôi như vậy, chẳng dám lên tiếng. Không khí trường quay thiếu vắng tiếng cười nói, kết quả là tiến độ chụp ảnh lại nhanh hơn hẳn.
Tôi lúc đó mới hoàn hồn, vội vàng xin lỗi mọi người, rồi đề nghị mời cả ekip đi ăn và uống trà sữa.
“Nhưng trà sữa thì đâu có gọi đến nhà hàng lẩu được ạ.” — trợ lý nhỏ nhắc nhở.
“Thế thì gọi về đây luôn đi.” — tôi buột miệng trả lời.
Nói xong mới nhận ra — mọi người chụp xong cả rồi, chẳng lẽ còn bắt họ ở lại đây đợi đồ ăn?
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Các em cứ đi trước nhé. Chị ở lại chờ trà sữa, nhận được rồi chị sẽ mang qua cho mọi người.”
“Như vậy sao được ạ?” — trợ lý khách sáo.
Tôi vạch trần ngay:
“Đừng diễn nữa, chìa khóa xe còn đang cầm kìa.”
Trợ lý thấy mình diễn tệ, chỉ biết cười khì khì, sau đó đưa chìa khóa xe cho tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-16.html.]
“Vậy chị lái xe em tới nhé. Phiền chị rồi ạ.”
Tôi bất đắc dĩ nhận lấy, rồi chào tạm biệt họ.
Đợi trường quay vắng tanh không còn ai, tôi mới cảm thấy trong lòng cũng trống rỗng theo.
Tôi lướt điện thoại, toàn bộ mạng xã hội tràn ngập video về buổi đính hôn của Tống Vũ Phàm và Lục Mẫn Dật, rất nhiều hot girl, KOL được mời đến, nên hiện trường cũng bị quay lại không ít.
Tôi trợn trắng mắt, cất điện thoại đi, không muốn nhìn thêm.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Tôi gọi lớn:
“Để ngoài là được rồi.”
Dù gì giờ tôi cũng có chút danh tiếng, sợ ra mở cửa lại bị đòi ký tên.
Ai mà ngờ được người giao trà sữa lại cố chấp đến vậy, gõ liên tục không dứt.
Tôi thở dài, đứng dậy ra mở cửa.
Định bụng lấy túi trà sữa thật nhanh rồi đi luôn, nhưng chưa kịp cúi xuống, đã nghe giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu:
“Không nặng quá à?”
Hả?
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau với người đàn ông trước mặt.
Trong mắt anh ánh lên nụ cười, phản chiếu rõ hình bóng tôi bên trong.
“Anh về rồi.” — Lục Mẫn Dật nhẹ giọng nói.
19
Tôi rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tiếng quá lớn, đến mức sau khi đóng xong tay tôi cũng tê rần.
Người đàn ông ngoài cửa như bị tiếng động dọa cho sững lại, giọng khàn khàn không nói nên lời.
Tôi vung tay mấy cái, rồi ngồi xuống ghế sofa để lấy lại bình tĩnh.
Tôi cắm một ly trà sữa đá uống liền, uống xong vẫn chưa hả giận, lại uống thêm ly nữa.
Lục Mẫn Dật cất giọng nhỏ nhẹ bên ngoài:
“Bạch Trúc, em cho anh vào được không?”
Tôi lạnh lùng nhìn ly trà sữa to tướng trên bàn, xách nguyên túi lên, mở cửa, đi thẳng qua người Lục Mẫn Dật đang ngây người, chẳng nói một lời mà tiến thẳng đến xe.
Anh ta nhìn thấy tôi lái chiếc xe kia, ánh mắt lập tức tối lại. Nhưng còn chưa kịp nói gì, tôi đã “vèo” một tiếng lao vút đi, bỏ anh lại phía sau đành phải đuổi theo.