“Ông ấy nói gì với em vậy?” — anh hỏi tôi.
“Không có gì, chỉ cảm ơn tôi thôi mà.” — tôi nhún vai, giả vờ thản nhiên.
Lục Mẫn Dật lén cười. Anh ta cũng học qua tiếng Pháp nên nghe hiểu rõ — rõ ràng là ông hỏi người đàn ông đi cùng tôi là ai, có phải bạn trai tôi không.
Bạch Trúc đáp không phải, mà là người đang theo đuổi cô.
Ông lão liền mỉm cười, chúc anh ta theo đuổi thành công.
Dễ thương quá. — Lục Mẫn Dật thầm nghĩ.
“Anh đeo túi giúp tôi có thấy ngại không?” — tôi chuyển chủ đề.
“Không đâu.” — anh ta ngoan ngoãn lắc đầu, “Anh rất vui vì có thể giúp em.”
Cái người này...
Lục Mẫn Dật lúc nào cũng dùng ánh mắt thuần khiết để nói mấy câu khiến tim người khác loạn nhịp.
Tôi liếc mắt nhìn đi nơi khác, tùy tiện chỉ một cửa tiệm:
“Đến đó xem chút đi.”
“Ừ.” — anh gật đầu.
Tiếp theo là cảnh tượng tôi mua mua mua, còn anh thì thanh toán thanh toán thanh toán.
Tôi cũng muốn tự trả tiền, nhưng Lục Mẫn Dật kiên quyết nói mình đang theo đuổi tôi, nên tôi đành để mặc vậy — dù sao tôi cũng không phải không trả nổi, tôi thầm nghĩ.
Lúc đi ngang qua cửa hàng thú cưng, tôi dừng bước.
“Em muốn nuôi chó à?” — anh thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cửa kính.
Tôi gật đầu:
“Muốn nuôi.”
Lục Mẫn Dật mỉm cười:
“Nếu em nuôi, anh có thể dạy em.”
“Cái gì anh cũng biết à?” — tôi nhìn anh.
Anh giả vờ suy nghĩ rồi cười:
“Gần như vậy. Anh học rất nhiều thứ linh tinh, em có thể hỏi bất cứ điều gì — nếu anh không biết, anh sẽ học.”
Tôi trêu anh:
“Gì cũng hỏi được à?”
“Gì cũng được.”
“Anh thích ba hay mẹ hơn?” — tôi cố ý hỏi khó.
Tôi vốn nghĩ anh sẽ cười gượng cho qua, nào ngờ anh lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ. Thời gian từng giây trôi qua, tôi bắt đầu thấy lo, kéo tay áo anh.
“Không muốn nói cũng được mà.”
Anh lắc đầu, có chút khó xử:
“Anh không thích ba, cũng không thích mẹ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-14.html.]
Tôi sững lại. Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của tôi, gia đình nam chính đa phần đều không hạnh phúc.
Quả nhiên, Lục Mẫn Dật bắt đầu kể:
“Anh có một người anh cùng cha khác mẹ, luôn bắt nạt anh. Hồi nhỏ anh yếu, không chống lại được. Ba anh thì thiên vị anh ta, mẹ anh… cũng tự tử rồi. Nên anh không thích cả hai người họ.”
Suy đoán là một chuyện, nhưng nghe tận tai lại là chuyện khác.
Nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh ta, lòng tôi bất giác thấy chua xót.
Anh ta an ủi tôi:
“Nhưng lớn lên rồi, anh đánh lại được hắn rồi.”
Đồ ngốc…
“Tốt, vậy anh phải cố gắng tập luyện thể lực nhé, sau này mới đánh thắng được tất cả.” — tôi thuận miệng nói.
Anh ta gật đầu rất nghiêm túc, như thể về nhà sẽ ghi ngay vào nhật ký.
Tôi nén cười:
“Vậy giờ anh đi tập đi.”
Lục Mẫn Dật hốt hoảng:
“Em chán anh rồi à?”
Tôi lắc đầu, làm vẻ vô tội:
“Không có, chỉ là bây giờ anh mạnh lên mới quan trọng hơn. Mạnh lên thì mới đánh bại được mấy tên nhãi kia.”
Nói xong, tôi còn giơ tay làm động tác đ.ấ.m bốc.
Lục Mẫn Dật nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, như thể đang lo lắng không biết phải chứng minh với tôi thế nào rằng anh ta rất mạnh, anh ta không muốn rời khỏi tôi.
Tôi bị ánh mắt ấy làm mềm lòng, khẽ thở dài rồi chủ động ôm anh ta một cái.
Thân thể anh ta khẽ cứng lại, rồi dần dần thả lỏng trong vòng tay tôi — anh biết tôi chỉ đang đùa.
Anh khẽ nói, giọng hơi nghẹn:
“Anh không muốn đánh mấy tên nhãi đó, anh đánh lại được rồi mà…”
“Cho dù không đánh lại được, anh cũng không muốn tập luyện…”
“Anh chỉ muốn… ở bên em thôi…”
17
Hơi thở nóng rực bên tai khiến tim tôi đập thình thịch như trống trận.
Trong lòng như có một tiểu nhân đang gào thét, chạy loạn.
Phải làm sao đây…
Anh ấy thật sự quá đỗi đáng yêu.
Giống như một chú chó Golden Retriever vậy, mỗi lần gặp tôi là lại vẫy đuôi — dáng vẻ đó, cũng thật đáng yêu.
Tôi đang ôm anh ấy, định nói điều gì đó thì điện thoại của Lục Mẫn Dật vang lên.
“Nghe điện đi.” — Chuông reo quá lâu khiến tôi không nhịn được lên tiếng.