Ác nữ đầy phong tình

Chương 1

01

 

Tôi xuyên thành vai nữ “trà xanh” trong một cuốn tiểu thuyết.

 

Rất “trà xanh”, kiểu sẽ nũng nịu hỏi nam chính rằng:

“Anh ơi, bên chị gái có nhiều người vây quanh rồi, anh đến bên em được không?”

 

Trong cuốn sách này, nữ phụ trà xanh bề ngoài thuần khiết dễ thương, sau lưng thì độc ác không ai bằng, nào là vu oan hãm hại nữ chính, nào là âm thầm trả thù cô ấy.

 

Ngay khi mọi âm mưu bị nữ chính lật ngược vạch trần, nam chính hoàn toàn vứt bỏ cô ta thì tôi xuyên tới.

 

Trời ơi... 

 

Tôi thậm chí không cần đấu đá gì cả.

 

Thế là tôi bắt đầu sống cuộc đời hoàn toàn “nằm không”.

 

Những chuyện dơ bẩn mà trà xanh từng làm bị vạch trần, ba mẹ cô ta đã phạt cô ta bị nhốt trong phòng một tháng.

 

Tôi xuyên đến vào tuần đầu tiên cô ta bị nhốt, vì trà xanh ôm hận với nữ chính, định lấy cái chếc để níu kéo lần cuối cùng với nam chính. Kết quả, nam chính không đến, cô ta diễn quá đà.

 

Tôi vừa đến liền thấy cuộc sống bị “nhốt” này cũng rất sung sướng — mỗi ngày chỉ việc chờ quản gia mang cơm đến, rảnh rỗi thì đọc tiểu thuyết, chơi game, không thì lôi hết tủ quần áo của trà xanh trước kia ra thử một lượt.

 

Ba ngày sau, ba mẹ trà xanh cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Sao con gái họ không khóc lóc, không la hét, không đập phá gì cả?

 

Vợ chồng nhà họ Bạch rất lo lắng, đứng ngoài cửa gọi tôi:

“Trúc Trúc, con ổn chứ?”

 

Tôi đang chơi game, nghe thấy liền giật mình suýt rơi cả chuột, vội tắt tiếng loa, bắt chước giọng điệu của trà xanh khi trước, nói:

“Ba mẹ... con không sao... hai người đừng lo...”

 

Tôi ôm ngực, “buồn bã” nói.

 

Hai người họ sợ hết hồn, vội vàng mở cửa vào xem.

 

May mà tôi đã chuẩn bị kỹ, sớm tắt máy tính, chui vào chăn giả vờ trông rất u uất.

 

Mẹ Bạch thấy tôi như vậy, nước mắt lại rơi lã chã:

“Là mẹ có lỗi với Trúc Trúc... Trúc Trúc làm sai... là do mẹ dạy không tốt...”

 

Ba Bạch vỗ vai mẹ Bạch, cúi đầu đầy nặng nề.

 

Không chỉ tôi bị nhốt, hai người họ cũng không khá hơn gì, chỉ hơn một tuần mà trông đã già đi thấy rõ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ac-nu-day-phong-tinh/chuong-1.html.]

Tôi có hơi áy náy, chậm rãi ngồi dậy, ủ rũ nói:

“Ba mẹ, con biết lỗi rồi...”

 

Mẹ Bạch khựng lại, nhìn tôi không dám tin, nước mắt vẫn chưa kịp khô.

 

Tôi trợn mắt nói dối:

“Trúc Trúc biết mình sai rồi, mấy ngày qua con đã suy nghĩ rất nhiều, con cũng đã thông suốt, sau này sẽ không quấn lấy anh ấy nữa...”

 

“Con nói thật chứ?” Mẹ Bạch nhìn tôi đầy mong đợi.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, từ tốn gật đầu.

 

Vợ chồng nhà họ Bạch vui mừng đến phát khóc, “anh ấy” là ai thì quá rõ rồi, con gái không bám lấy người ta nữa thì là chuyện tốt.

 

Mẹ Bạch lần này vui quá mà lại khóc tiếp, ba Bạch cũng xúc động không thôi.

 

Ông vừa vui liền móc hết thẻ ngân hàng trong túi quần ra:

“Con gái ngoan, ba cũng sai rồi, không nhốt con nữa, bảo bối, mau ra ngoài đi dạo một chút đi!”

 

Tôi: “?”

 

Còn có chuyện tốt thế này sao?!

 

02

 

Cuối cùng tôi cũng nhận lấy thẻ, ba mẹ nhà họ Bạch cũng vui vẻ rời đi, chúng tôi ai nấy đều hướng tới một tương lai tươi sáng.

 

Chỉ là... tôi vừa cầm thẻ ra ngoài đi dạo thì trông lại chẳng giống người thật sự “hối lỗi” cho lắm, thế nên đành phải tiếp tục “buồn bã” nằm ườn trong phòng thêm hai ngày nữa.

 

Đến ngày đi chơi, tôi cũng chẳng trang điểm, ăn mặc qua loa.

 

Mẹ Bạch xót xa xoa đầu tôi:

“Bảo bối mấy hôm nay da dẻ đều xấu đi rồi, con xem này, tóc chẳng còn bóng, móng tay cũng...”

 

Tôi vội rụt tay lại, không thì mẹ sẽ “xót xa” hết từ đầu đến chân mất.

 

Ba Bạch cũng phụ họa bên cạnh:

“Hôm nay ra ngoài chơi, con phải chăm chút lại tóc tai với móng tay một chút.”

 

“Cả quần áo nữa, quần áo con không đủ mặc rồi, phải mua thêm đi.”

 

Tôi nhớ đến cả căn phòng thay đồ đầy ắp quần áo của mình, bỗng im lặng không biết nói gì.

 

Mẹ Bạch vỗ vỗ tôi:

“Con ngoan, hôm nay ra ngoài chơi cho thoải mái vào, về muộn một chút cũng không sao.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận